Trình Thiếu Khanh nói ra câu ấy, tức là anh đã sớm biết tình cảm của hai người. Chu Linh Vân tự hỏi, vậy tại sao anh vẫn sắp xếp buổi hẹn hôm nay, cố chấp tỏ tình với cô?
Anh ta bỗng dưng bật cười, một nụ cười chua xót.
“Anh rốt cuộc kém anh ta ở điểm nào? Từ nhỏ tới lớn chúng ta trưởng thành cùng nhau, em thích gì, ghét gì, anh đều biết. Vốn dĩ… vốn dĩ anh với em như hình với bóng, là một cặp hoàn hảo. Nhưng tại sao…?”
Càng nói, trên khóe mắt của Trình Thiếu Khanh càng lộ ra một tia đỏ.
Chu Linh Vân vò chặt tay: “Nhưng Thiếu Khanh, đó chỉ là hồi nhỏ. Bây giờ em đã trưởng thành rồi, em có con đường riêng, càng có tình cảm riêng.”
Lời nói của Chu Linh Vân thật lạnh, lạnh buốt như có thể đóng băng trái tim còn đang đập của đối phương. Hai bàn tay của anh run lên, siết chặt vào nhau không phục.
Sau một lúc những giọt nước mắt đau khổ qua đi, thay vào đó mà một nụ cười rất đỗi kỳ lạ.
“Linh Vân, nhưng anh tin là… em nhất định sẽ yêu anh.”
Chu Linh Vân nhíu mày, nụ cười quái lại này của Trình Thiếu Khanh đã dọa cho cô cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Anh ta không giống Trình Thiếu Khanh mà cô quen.
“Em chỉ coi anh như một người bạn, một người anh cho nên… anh đừng nghĩ thêm về chuyện này.”
“Không đâu không đâu…” Gương mặt ấy như thể dự đoán trước được tương lai, đoán trước được cô nhất định sẽ nói ra những lời như vậy mà chuẩn bị sẵn gì đó.
“Em yêu anh, cuối cùng em vẫn sẽ yêu anh mà thôi.”
Chu Linh Vân thực sự rất sợ nụ cười cùng giọng nói lạ lẫm ấy. Cô vội đứng dậy, tức giận muốn ra về.
“Em đã nói rõ ràng rồi, nếu anh vẫn muốn chúng ta là bạn thì hãy giữ giới hạn.”
Trình Thiếu Khanh khi ấy cũng đứng lên, anh như chưa hề nghe thấy lời nói ấy của cô, chỉ phủi phủi tay áo.
“Em không tin? Được rồi, vậy anh sẽ đưa em đến một nơi.” Nét mặt ấy dần nghiêm túc trở lại, cũng khiến cho Chu Linh Vân bớt sợ.
“Em muốn về nhà.”
“Em còn sợ anh làm gì em à? Linh Vân, anh hứa, nếu lần này em vẫn từ chối tình cảm của anh, vậy anh sẽ buông tay, tuyệt đối không bao giờ làm phiền em, và cả Lục Sở Ngạo.”
Chu Linh Vân nửa tin nửa ngờ, dẫu sao cũng là người giúp đỡ mình lúc khó khăn nhất, là chỗ dựa vững chãi giúp cô sống tiếp. Thật tâm mà nói, Chu Linh Vân vẫn rất coi trọng tình bạn này.
Cuối cùng, cô chọn đồng ý đi theo anh, cũng là muốn dùng lý do ấy để vạch ra ranh giới tình cảm giữa hai người
Trình Thiếu Khanh lái xe chở cô về biệt thự của mình, cả một đoạn đường lại chẳng nói năng gì. Chu Linh Vân thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi han.
Tới nơi, anh dẫn cô đi tới một căn phòng nằm sâu trong hành lang của tầng hai. Căn nhà không nhiều người nên im ắng vô cùng, còn có thể nghe được tiếng tim đang đập thình thịch của cô.
Càng đi sâu vào bên trong, Chu Linh Vân liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Sâu thêm chút nữa, tiếng khóc ấy ngày càng tới gần. Đến khi dừng lại trước một căn phòng nhỏ, Chu Linh Vân mới nghe rõ được tiếng khóc đó.
Không biết tại sao lúc này, Chu Linh Vân lại vô cùng hồi hộp và lo lắng. Lồng ngực phập phồng liên hồi, mang theo nỗi sợ thành những giọt mồ hôi lăn dài trên má.
“Đây là…”
Cánh cửa đó mở ra, một bà vú từ bên trong cẩn thận bước ra ngoài chào hỏi, sau đó báo cáo lại với Trình Thiếu Khanh.
“Tiểu thiếu gia vẫn có chút quấy khóc, khi nãy ăn sữa no mới nín một chút.”
“Quả nhiên… thứ tốt nhất vẫn là sữa mẹ. Sắp tới con bé có lẽ bớt khổ rồi.”
Bà vú nhìn lên Chu Linh Vân liền hiểu ra được chuyện, bà cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu rời đi.
Từ đầu tới giờ cô vẫn chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Trình Thiếu Khanh luôn nói những lời kỳ lạ.
Anh mở cửa phòng, bế đứa bé đang nằm say giấc tới trước mặt của Chu Linh Vân.
“Em xem, con bé đáng yêu chưa này.”
Cô nhìn xuống bé gái đáng yêu trước mặt, nửa sợ nửa hoảng. Đứa bé này… sao lại cho cô một cảm giác gần gũi đến vậy?
Trình Thiếu Khanh cưng chiều nhìn nó chỉ được một chút, nét mặt dần xấu đi.
“Nhưng mà tiếc thật, lại giống Lục Sở Ngạo như đúc!”
Ngay từ giây phút Trình Thiếu Khanh nói ra câu nói đó, Chu Linh Vân đã giật mình mềm nhũn người. Cả cơ thể của cô đều run lên, khó khăn mở lời.
“Đứa trẻ này…”
“Ồ, em vẫn chưa nhận ra à? Nó là… con gái của em với thằng khốn Lục Sở Ngạo.”
“Anh… anh nói cái gì? Sao có thể… sao có thể…?”
Đứa trẻ ấy đã mất vì sinh non, chuyện đó ai cũng biết, làm sao nó lại xuất hiện ở đây được? Trình Thiếu Khanh anh ta đang nói dối, anh ta đang nói dối!
Chu Linh Vân tự trấn tĩnh bản thân mình, cô lắc đầu.
“Anh lừa tôi… anh lừa tôi…”
Trình Thiếu Khanh bật cười, chính là nụ cười ớn lạnh không phát ra một tiếng động nhưng lại khiến cho người đối diện khiếp sợ.
Anh ta không ngờ đã dự đoán trước mọi chuyện sẽ thành ra như vậy cho nên đã lên một kế hoạch nguy hiểm:
Giấu con - giả chết!
Đứa trẻ mà Chu Linh Vân đứt ruột sinh ra vốn dĩ còn khá yếu nhưng vẫn còn cứu sống được. Anh ta đã im lặng đem giấu nó đi, và bây giờ chính là lúc dùng đến nó.
“Em xem, cái miệng nhỏ này, cái mũi này, hàng lông mi cong cong xinh đẹp này… thật xấu khi khi giống hệt như Lục Sở Ngạo.”
“Không… tôi không tin…”
Những giọt nước mắt tựa ngọc cứ lăn đều trên má. Chu Linh Vân muốn đưa tay ôm lấy đứa trẻ, Trình Thiếu Khanh liền rụt lại, căn bản không để cô đụng vào nó.
“Chờ chút đã. Bây giờ… em đã đồng ý yêu anh chưa?”
Trình Thiếu Khanh khi này mới lộ ra bộ mặt biến thái của anh, anh bế đứa trẻ như một vật tỏ tình, đưa tới trước mặt Chu Linh Vân mỉm cười.
“Đứa trẻ này… coi như là món quà anh tặng cho em.”
Một sinh mạng nhỏ nhoi mà Trình Thiếu Khanh chỉ coi nó là một đồ vật, rốt cuộc anh ta từ khi nào liền trở nên biến thái đáng sợ đến vậy? Chu Linh Vân lùi lại đằng sau, dùng ánh mắt khiếp đảm và cảnh giác nhìn anh.
“Anh nói dối… con tôi chết rồi, anh nói dối… không thế như thế được…”
“Tin hay không, tùy em. Nhưng anh là người không có kiên nhẫn đâu. Nếu như em không sớm cho anh một câu trả lời thì…”
Trình Thiếu Nhanh nhe răng cười, một tay ấn mạnh vào cánh tay của đứa trẻ khiến nó đau điếng mà thức giấc, khóc oa oa một cách thảm thiết, còn anh lại chỉ quan sát sắc mặt của cô, mong đợi một hành động bất ngờ.
“Đừng… xin anh đừng…”
Chu Linh Vân vội vàng hét lên, đưa tay ra không trung cố với lấy nó. Trái tim của cô quặn thắt lại như cảm nhận được nỗi đau hiện tại của đứa trẻ kia. Càng nhìn cô như vậy, nụ cười của Trình Thiếu Khanh càng trở nên biến thái và trào phúng. Làm sao… làm sao mà anh lại biến thành ác ma thế này?
Anh ta… anh ta không phải Trình Thiếu Khanh mà cô từng quen…
Chu Linh Vân thẫn thờ trở về nhà. Cô vẫn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật khó tin này, bước chân cứ nặng trĩu như kéo lê một tảng đá lớn.
Về tới nhà, không ngờ rằng Lục Sở Ngạo đã đợi sẵn cùng với bữa cơm thịnh soạn như hằng ngày. Chu Linh Vân vừa thấy đã cố giấu đi sự bất thường trên gương mặt của mình, nhưng bên trong vẫn không thể vui nổi.
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Nhớ em, không được sao? Mà em vừa đi đâu vậy? Gặp tên Trình Thiếu Khanh đó à?”
Chu Linh Vân bất giác giật mình, nhưng biểu hiện đó của cô trong một thoáng đã sớm vụt mất khi thấy nét mặt trêu đùa của Lục Sở Ngạo. Thật may rằng anh không phát hiện ra.
“Không có… em đi chơi với An An một chút thôi.”
“Ừm, mau ngồi xuống ăn đi.”
Chu Linh Vân cũng chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt thất thần nhìn về một khoảng không vô định. Bữa cơm hôm nay thật khó ăn, dư vị đắng đắng ở cổ họng làm cho cô không thể nuốt nổi cơm.
Vốn dĩ, bữa cơm vẫn như mọi ngày không thay đổi, thứ thay đổi chính là tâm trạng của Chu Linh Vân lúc này.
Lục Sở Ngạo quan sát thấy dáng vẻ bất thường ấy của cô liền hỏi.
“Hôm nay cơm không ngon sao?”
Cô ngẩng đầu lên, nhanh chóng chối bỏ.
“Không có… em vừa đi ăn với An An nên hơi no, thành ra cũng không có hứng ăn mấy.”
Nói rồi, cô đặt đũa xuống bàn.
“Em buồn ngủ rồi, anh cứ ăn đi nhé. Em nghỉ ngơi chút đây.”
Lục Sở Ngạo quay lại nhìn bóng lưng nặng nề bước đi, trong lòng bỗng thấy có gì đó không đúng lắm. Chu Linh Vân bình thường không giống thế này, tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế rồi, anh cũng không muốn làm phiền cô, chỉ ăn nốt một miếng cơm cuối cùng rồi dọn dẹp. Lục Sở Ngạo lấy máy gọi cho Dương Mỹ An, nhưng đầu dây bên kia lại cứ không trả lời.
Ngày hôm nay thật kỳ lạ…
Đêm hôm ấy, Chu Linh Vân cứ trằn trọc không sao ngủ được. Tiếng khóc như xé lòng của đứa trẻ ấy cứ ám ảnh trong cô, chỉ cần thiếp đi sẽ ngay lập tức giật mình thức tỉnh.
Mồ hôi đầm đìa trên má, Chu Linh Vân thực sự không chịu nổi cảnh luôn bị dày vò trong bất lực thế này, cô muốn đi tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Trước đó khi được xuất viện, Chu Linh Vân đã cùng mọi người tới phần mộ của đứa trẻ quá cố, trong đó còn có cả Trình Thiếu Khanh. Việc nó vẫn còn sống là một chuyện vô cùng khó xảy ra, nhưng khi nhìn thấy nó, trái tim cô cứ nóng ran ran, cảm giác ở gần liền cảm thấy thật gần gũi.