Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện cổ tích có thật: Nàng Công chúa bị giam giữ trong lâu đài.
Như bao câu chuyện cổ tích khác, nàng Công chúa bị mụ phù thủy độc ác bắt nhốt thì lần này, nàng Công chúa xinh đẹp lại bị ác quỷ giam cầm. Lẽ thường, chàng Hoàng tử sẽ đến để cứu rỗi lấy cuộc sống tăm tối của nàng Công chúa, tiêu diệt mụ phù thủy và cùng nàng về cung điện sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Thế nhưng… câu chuyện cổ tích này lại khác, ẩn sau lời kể chuyện đầy ngọt ngào thì mặt tối của nó lại đáng sợ hơn vậy.
Không phải chàng Hoàng tử nào cũng dễ dàng cứu được Công chúa, không phải mụ phù thủy nào cũng sẽ bị tiêu diệt.
Ác quỷ còn đáng sợ hơn mụ phù thủy rất nhiều, tàn độc, thô bạo, và biến thái.
Những tiếng hét vang trời trong vô vọng của Chu Linh Vân khiến cho cỏ cây phải rùng mình khẽ lay động, dế trong vườn không dám kêu, và cả ánh trăng hôm nay cũng chỉ dám lộ nửa mặt trên bầu trời u ám nhìn xuống trần gian đầy bi thảm.
Lục Sở Ngạo toàn thân đều nhuốm máu tươi, sức lực không còn nhiều để chống chọi lại cả chục tên vệ sĩ to lớn. Thế nhưng vì để bảo vệ con và người mình yêu, anh không thể không làm theo lời của con ác quỷ ấy.
Ánh mắt căm phẫn của Lục Sở Ngạo không ngừng đặt lên người của Trình Thiếu Khanh, ấy vậy mà lại khiến cho hắn ta cảm thấy hào hứng vô cùng.
Thỏa mãn rồi, hắn mới để đứa trẻ cho bà vú chăm sóc, còn bản thân vẫn ôm chặt lấy đôi vai thanh mảnh run bần bật của Chu Linh Vân, không để cho cô thoát khỏi bàn tay của mình nửa bước.
Nhìn thấy người mình yêu nhiều lần phải gào lên vì đau đớn, ánh mắt của Chu Linh Vân như chứa đựng đẫm máu. Dường như cô đã cảm nhận được nỗi đau như xé da cắt thịt, cảm nhận được cả hương vị tanh nồng của máu tươi.
Cô hoàn toàn chìm đắm cùng với sự đau khổ khốn cùng của Lục Sở Ngạo, nước mắt mặn đắng như càng thêm chà xát vào vết thương trong tâm hồn.
Trận đòn như muốn giết người ấy vẫn cứ diễn ra như chẳng có dấu hiệu ngừng lại, Phó Quân Sơn không thể tiến tới giúp được gì, bởi anh còn phải chống chọi với bao nhiêu tên vệ sĩ khác. Điều duy nhất anh ta có thể làm chính là khuyên Lục Sở Ngạo hãy bỏ chạy.
Nhưng một kẻ cứng đầu như anh thì sao có thể…?
Chu Linh Vân đã thực sự nếm trải được mùi vị máu lạnh vô tình, biến thái của Trình Thiếu Khanh. Cô không khỏi kinh sợ trước người đàn ông này, thậm chí còn quỳ gối xuống nền đất lạnh như trái tim của hắn, khẩn khoản cầu xin.
“Làm ơn tha cho Lục Sở Ngạo… tôi van cầu anh hãy để anh ấy đi… trăm sai ngàn sai là tôi sai, tôi cầu xin anh…”
Nước mắt của Chu Linh Vân đã chẳng còn đủ để ứa ra, thay vào đó là tiếng khóc khản cổ đến tuyệt vọng. Cô không biết rằng bản thân càng thảm hại vì Lục Sở Ngạo bao nhiêu, độ biến thái của Trình Thiếu Khanh lại càng tăng lên bấy nhiêu.
Làm sao tên ác quỷ ấy lại dễ dàng bỏ qua cho hai người?
Hắn nhếch khóe miệng tàn ác cười nhạt, tiến đến bóp lấy chiếc cằm của Chu Linh Vân kéo gần lại phía mặt của mình, giọng nói gằn lên như quỷ sai dưới địa ngục.
“Em lại vì hắn ta mà quỳ gối cầu xin anh?”
“Hắn ta có cái quái gì mà em phải trở nên đê hèn thế này? Chu Linh Vân em mau đứng dậy!”
Cùng với lời nói là hành động mạnh bạo kéo Chu Linh Vân đứng dậy, thế nhưng đôi chân của cô lúc này đã mềm nhũn như bún, căn bản không còn sức để đứng vững. Cô không ngừng rạp đầu xuống đất van xin, mái tóc vốn xinh đẹp nay lại rũ rượi rủ xuống gương mặt vương đầy mồ hôi và nước mắt.
Trông thảm hại vô cùng.
Chu Linh Vân với Lục Sở Ngạo lúc này như cá mắc cạn, mà nguồn nước duy nhất chính là loại nước kịch độc ở trước mặt. Chỉ cần sơ sểnh liền mất mạng không toàn thây.
“Em trước kia chưa từng cứng đầu cứng cổ như vậy! Nhưng tại sao, tại sao vì hắn mà em chống đối tôi? Chu Linh Vân, tôi nói rồi, em chỉ là của tôi, chỉ được nghĩ về tôi!”
Trình Thiếu Khanh kéo Chu Linh Vân vào trong nhà, đóng sầm cánh cửa sổ bên ngoài lại. Hắn mạnh bạo ném cô xuống giường, gương mặt nổi lên gân xanh đầy đáng sợ.
Hắn như một con chó hoang chết đói, tự cởi chiếc áo sơ mi chật chội trên cơ thể của mình, dùng thân hình lực lưỡng ấy đè chặt Chu Linh Vân xuống giường.
Cô tím tái mặt mày vì hoảng sợ, vội đẩy hắn bằng chút sức lực cuối cùng. Nhưng một cô gái yếu ớt làm sao có thể chiến thắng được mãnh thú đang phát điên?
Trình Thiếu Khanh xé rách chiếc áo bên ngoài, lực tay không tự chủ được mà khiến cho bả vai trắng ngần hằn lên một vết xước lớn, nhưng điều đó lại chẳng làm giảm đi sự quyến rũ của cô lúc này.
“Trình Thiếu Khanh… tôi xin anh… xin anh tha cho tôi… làm ơn đừng mà… tôi cầu xin anh…”
Gương mặt đỏ tía lên vì dùng sức của Chu Linh Vân cũng chẳng thể cản nổi Trình Thiếu Khanh. Hắn đã xé tan nát chiếc váy duy nhất trên cơ thể, để lộ ra bộ đồ nhỏ quý giá che đi phần tư mật nhất trên cơ thể.
Chu Linh Vân hoảng hồn bấu chặt lấy vai hắn, cương quyết không để cho hắn đụng vào cơ thể mình dù chỉ là một chút. Cô giãy giụa tới mức đỉnh đầu đập mạnh vào cạnh giường, hai tay bị siết chặt đến mức tím lại vẫn cố thoát ta khỏi hắn. Chỉ cần Trình Thiếu Khanh có bất cứ ý đồ đụng chạm cô liền không ngừng ra đòn mạnh tay với hắn.
Kết quả đã khiến cho người đàn ông ấy bị không ít vết thương lớn nhỏ trên người. Hắn tức giận siết chặt lấy cổ của cô, lời nói dần mất đi bản chất của một con người.
“Em sớm muộn cũng sẽ là của tôi! Em còn lên giường được với chính em chồng của mình, vậy mà còn ở đây thanh cao, Chu Linh Vân, bản thân em vốn đã dơ bẩn, tại sao còn phản kháng lại tôi?”
Chu Linh Vân một lần bữa bị siết nghẹt cổ đến mức không thở nổi. Lần này cô không còn đủ sức để phản kháng lại, chỉ nhắm chặt mắt cầu xin thượng đế ban cho mình sự sống.
Giọng nói của cô lúc này yếu ớt, thoi thóp như sắp không còn mạng nhưng vẫn cố gắng thốt ra vài câu.
“Tôi… dơ bẩn… cho… nên anh… đừng… động vào tôi… tôi… dơ… bẩn hơn… những gì anh… nghĩ…”
Trình Thiếu Khanh tức giận buông tay một cách mạnh bạo. Chu Linh Vân lúc này mới hoàn hồn chống hai tay để giữ thăng bằng, cô vội vàng hít lấy hít để không khí, tưởng chừng một vài giây nữa thôi cô liền có thể gặp được ba của mình.
Trình Thiếu Khanh siết chặt tay, ánh mắt không còn dám nhìn lên Chu Linh Vân. Hắn đem thân mình nhuốm đầy vết cào giống hoan ái cúi xuống nhìn thân thể đang ngã rạp dưới nền đất kia, cố ý lộ ra nụ cười đắc thắng.
“Lục Sở Ngạo, hôm nay ông đây tha cho mày!”
Một chất lỏng nóng ran chảy từ khóe miệng nhỏ xuống thành cửa, Trình Thiếu Khanh lúc này mới tùy tiện lau nó đi, vẫn còn cười cợt nhả.
“Con của mày… yên tâm, tao nuôi nó. Nếu mày muốn có thể quỳ dưới chân cầu xin tao, tao sẽ bố thí trả con bé cho mày. Dù sao… dù sao tao với Chu Linh Vân cũng sắp có một tiểu bảo bối rồi! Nhanh thôi!”
Cho dù sắp rơi vào trạng thái hôn mê nhưng Lục Sở Ngạo vẫn còn nghe được từng từ từng chữ của Trình Thiếu Khanh. Anh nhìn lên cơ thể đầy vết thương hoan ái, lại nhìn đến vẻ mặt đắc thắng cùng sự im lặng lạnh lùng từ bên trong mà không khỏi gào lên.
Một cú đá của tên vệ sĩ trong nhà cũng khiến cho anh ta im bặt, không còn dấu hiệu của sự phản kháng.
Trình Thiếu Khanh lúc này mới bộc phát cơn đau rát trên cơ thể, hắn quay sang nhìn Chu Linh Vân đang co ro quấn chặt chăn trong sợ hãi. Hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể điên cuồng đến vậy, điên cuồng tới mức khiến người hắn yêu phải tổn thương.
Trình Thiếu Khanh đến gần, hắn đưa tay muốn nói lời xin lỗi nhưng Chu Linh Vân lại co người lại một cách hoảng sợ. Hắn không biết rằng chính bản thân mình đã tự tạo rào cản khoảng cách với cô, càng khiến cho cô trở nên sợ hãi mình hơn.
…
Sáng sớm, bên ngoài phòng Chu Linh Vân có tiếng gõ cửa. Cô đã tỉnh dậy từ sớm nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, bởi vốn dĩ đó chỉ là gõ cửa, bọn họ sẽ chẳng quan tâm cô có đồng ý hay không mà vẫn tự tiện đi vào.
Hai người hầu nữ mang theo dụng cụ y tế đến để giúp cô xử lý vết thương. Trên người Chu Linh Vân đã có không ít vết bầm tím, trên bả vai chi chít vết xước từ Trình Thiếu Khanh để lại.
Đây không phải là vết thương của hoan ái mà là vết thương do cô tự bảo vệ chính bản thân mình. Thật nực cười nhưng cô đã thực sự làm được.
Trình Thiếu Khanh đã không đụng được đến cô… Chu Linh Vân này vẫn trong sạch.
Hai người hầu nữ cũng không khỏi xót xa trước thân ảnh vàng ngọc nhưng lại bầm tím trước mặt.
“Chu tiểu thư, để tôi giúp cô xử lý vết thương.”
“Là Trình Thiếu Khanh bảo các người đến?” Gương mặt của Chu Linh Vân không một chút cảm xúc hỏi.
Họ nhìn nhau, chỉ có thể đáp lại.
“Trình thiếu là vì lo cho cô…”
“Cút ra ngoài.”
Cô tuyệt đối không chấp nhận bất cứ sự thương hại hay quan tâm của hắn.
“Nhưng…”
“Tôi nói các cô cút ra ngoài, không nghe rõ hay sao!”
Chu Linh Vân tức giận ném mọi thứ trên bàn về phía hai nữ hầu. Bọn họ không còn cách nào khác đành đặt hộp dụng cụ y tế xuống dưới sau đó chạy ra khỏi phòng.
Trình Thiếu Khanh ngồi ở phòng bên cạnh đều đã nghe thấy được tất cả, trong lòng nặng trĩu nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài.
Trên tay hắn bó một lớp băng không dày, đó chính là vết thương rất sâu mà Chu Linh Vân tạo ra, còn có cả những vết trầy xước trên lưng, và cả vết thương trên khóe miệng và trán.
Thật không thể tưởng tượng nổi đó toàn bộ là những gì mà một người con gái gây ra với hắn.
Thế nhưng, hắn không trách cô. Hắn chưa từng trách cô, và cũng bởi vì hắn quá sốc nổi. Bây giờ ngồi ngẫm lại, hắn cảm thấy ân hận cô cùng.
Dù sao thì… mọi chuyện đều đã muộn.
“Thiếu gia, Chu tiểu thư không cho chúng tôi động vào người cô ấy.”
Trình Thiếu Khanh vuốt mặt, xoa xoa hai thái dương mệt mỏi hỏi.
“Vết thương thế nào rồi?”
“Nhìn có vẻ… khá nghiêm trọng, mà Chu tiểu thư thì hình như không muốn chữa trị vết thương cho lắm.”
Âu quản gia đứng cạnh nghe tình hình liền thêm lời.
“Thiếu gia, chúng ta hay là nên mời bác sĩ?”
“…”
“Tùy ý đi, làm sao chữa trị vết thương cho cô ấy là được rồi.”
“Vâng.”