Đối với một người vừa phải trải qua chuyện đau khổ nhất mà nói việc phải trở nên vui vẻ quả thật không dễ dàng gì. Nhất là khi Chu Linh Vân đã phải chứng kiến hai mạng người vì mình mà mất.
Cô đã cố luyện tập nụ cười của mình cho thật tươi, nhưng dường như nó khó hơn cô tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thiếu Khanh đến kiểm tra Chu Linh Vân như mọi ngày. Vừa đến cửa hắn liền ngạc nhiên khi dì An từ trong phòng đi ra với bát cháo trống rỗng. Nếu là mọi ngày đáng nhẽ Chu Linh Vân đã không động đến một miếng nào.
Trình Thiếu Khanh đi vào phòng, hắn đi từ hết bất ngờ này qua bất ngờ khác. Chu Linh Vân đầu tóc gọn gàng ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, làn gió nhẹ thổi qua khiến tóc cô bay nhẹ, lớt phớt trên gương mặt đã có chút hồng hào.
Bàn tay của Chu Linh Vân run rẩy nắm chặt lại, ẩn sau trạng thái tươi tỉnh ấy là một sự lo sợ đến thắt tim.
“Linh Vân, em chịu ăn rồi sao?”
“A…”
Giọng nói của Trình Thiếu Khanh đột ngột tới gần làm cho Chu Linh Vân vô thức giật bắn người. Với người đàn ông này, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng chưa bao giờ cô hết lo sợ, cùng với chút ghê tởm khi hắn lại gần.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, Trình Thiếu Khanh không miếng cưỡng mà lùi lại phía sau. Cũng đúng, để Chu Linh Vân bình tĩnh lại cần phải có chút thời gian.
“Như vậy là tốt rồi. Anh… đến công ty trước nhé.”
Thấy cô không trả lời, hắn đành im lặng quay đầu rời đi. Đột nhiên, một giọng nói có phần run run vang lên.
“Đi cẩn thận…”
Chu Linh Vân vậy mà chủ động quan tâm tới Trình Thiếu Khanh. Hắn vô cùng vui mừng, chạy tới ôm chầm lấy cô vào lòng. Cái ôm có phần quá khích này đã khiến cho Chu Linh Vân trở nên căng thẳng tột độ, thế nhưng cô vẫn phải kìm nén.
Trình Thiếu Khanh sau một lúc mới chịu bỏ cô ra, một lần nữa nói lời tạm biệt rồi mới rời đi. Đợi cho tiếng bước chân đã cách xa hành lang, Chu Linh Vân mới thả lỏng cơ thể, thở một cách khó khăn. Cô chợt cảm thấy có chút ghê tởm khi bị Trình Thiếu Khanh động vào người, cứ như thể vừa bị vướng vào một tấm lướt đầy sắt vậy!
Cứ cố gồng bàn thân thế này quả là một trải nhiệm kinh khủng.
Vài ngày sau đó, Chu Linh Vân mặc dù đã chịu ăn cơm nhưng vẫn ít khi mở lời với Trình Thiếu Khanh. Hắn mới vui một chút liền thấy cô trở về trạng thái bình thường, không tránh khỏi buồn lòng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, hắn kiên trì mỗi buổi sáng đều sang phòng cô để chào tạm biệt trước khi đến công ty.
Có điều, hôm nay cải thiện hơn mọi ngày.
“Tôi đang định tìm anh đây.” Chu Linh Vân chủ động lên tiếng trước.
Tuy Trình Thiếu Khanh vẫn còn đang ngạc nhiên nhưng Chu Linh Vân chủ động nói chuyện liền khiến mọi suy nghĩ trong đầu hắn tan biến.
“Em có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn đi gặp con.” Chu Linh Vân vén tóc, nói.
“Tôi đã ăn rồi, tôi muốn được gặp con của tôi.”
“Được thôi, chỉ cần em đừng tự hành hạ bản thân nữa là được.”
Trình Thiếu Khanh dẫn Chu Linh Vân đến phòng của Nhiên Tuyết. Dì An thấy người liền lui ra ngoài, để Chu Linh Vân tự nhiên bế đứa trẻ.
Trình Thiếu Khanh đứng một bên tựa cửa chứng kiến Chu Linh Vân cười nói vui vẻ với Nhiên Tuyết. Hắn là thích dáng vẻ này của cô nhưng tại sao, cô lại không hề cười với hắn.
“Trình Thiếu Khanh, cảm ơn anh đã chăm sóc tốt Nhiên Tuyết.” Chu Linh Vân vừa bế con vừa nói.
“Không có gì… chuyện nên làm thôi.” Trình Thiếu Khanh đột nhiên ấp úng với cách cư xử hôm nay của Chu Linh Vân.
Hắn với Nhiên Tuyết tuy rằng không cùng quan hệ huyết thống nhưng vì là máu mủ của Chu Linh Vân cho nên hắn đối với con bé vô cùng tốt. Mọi điều tốt nhất đều để cho Nhiên Tuyết hưởng thụ, tuyệt đối không để con bé chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Bởi mẹ của nó thực sự đã đủ khổ rồi.
“Sao hôm nay, em lạ thế?”
“Tôi chẳng phải vẫn luôn thế này sao?” Chu Linh Vân cười nói.
“Chứng kiến biết bao tang thương chẳng lẽ tôi không có quyền được buồn? Nhưng có điều cuộc sống của tôi vẫn còn tiếp diễn, tôi không thể sống mãi trong đau khổ được.”
“Chẳng lẽ em đã hiểu ra rồi sao?” Đôi mắt Trình Thiếu Khanh sáng rực lên.
“Phải, tôi đã không còn nơi nào để về. Thiếu Khanh, chắc anh vẫn phải cưu mang mẹ con tôi thêm một thời gian nữa.”
“Tôi có thể nuôi em cả đời.”
Lát sau Trình Thiếu Khanh kêu dì An đưa Chu Linh Vân về phòng. Tuy cô đã tỏ ý không muốn chống đối thêm nữa nhưng hắn là một tên đa nghi, tính toán vô cùng cẩn thận nên vẫn chưa thể tin tưởng cô hoàn toàn.
Buổi chiều tối hắn từ công ty trở về đã lập tức lên phòng Chu Linh Vân nhưng cô lại không có ở đó. Hắn hoảng sợ chạy một mạch xuống nhà, còn tưởng cô đã bỏ trốn nhưng nào ngờ hắn lại thấy cô đang nấu ăn trong bếp.
“Linh Vân…”
“Anh về rồi sao? Ngồi xuống đây ăn cơm đi.”
“Em… không trốn sao?” Trình Thiếu Khanh kéo ghế ngồi.
“Trốn? Tại sao tôi phải làm việc tốn sức đến vậy?”
Chu Linh Vân vừa bày biện đồ ăn, vừa nói: “Tôi đâu còn lý do nào để trốn nữa?”
“Em đã quên Lục Sở Ngạo rồi?”
Đôi tay Chu Linh vân đang múc canh chợt khựng lại. Cô nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, sau đó liền tiếp tục động tác một cách thản nhiên.
“Người thì cũng đã chết rồi, nhớ nhung thì có thể làm được gì?”
Trình Thiếu Khanh không tiếp tục tra hỏi, hắn tuy vui vẻ nhưng vẫn không quên cảnh giác. Mấy ngày tiếp theo Chu Linh Vân ngày càng mở lòng với Trình Thiếu Khanh, cô luôn cười nói vui vẻ và nói chuyện với hắn nhiều hơn.
“Linh Vân…”
Đêm đã xuống, Trình Thiếu Khanh bắt gặp Chu Linh Vân đang đứng bên cửa sổ. Gió đêm se lạnh thổi bay những lọn tóc lăn tăn trên gò má cô. Trình Thiếu Khanh khoác áo cho Chu Linh Vân, đã gần một tháng kể từ ngày cô bắt đầu nói chuyện trở lại.
Nhiều lần Trình Thiếu Khanh cố tình nhắc về Lục Sở Ngạo nhưng nhận lại chỉ là vẻ hờ hững của Chu Linh Vân. Hắn không nghĩ rằng cô thực sự có thể nhẫn nhịn lâu như thế, chỉ có thể là cô đã thực sự quên đi Lục Sở Ngạo.
“Đêm rồi còn chưa ngủ, em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ về cuộc đời mới.” Chu Linh Vân đáp. “Một cuộc sống mới khiến cho Nhiên Tuyết có thể cảm nhận được hạnh phúc.”
Một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Trình Thiếu Khanh. Hắn đã luôn chuẩn bị thứ này bên người mọi lúc, rốt cuộc cũng có cơ hội sử dụng. Hắn nắm chặt hộp gấm để trong túi áo, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi mới mở lời.
“Chu Linh Vân, em có muốn Nhiên Tuyết có một người ba không?”
Chu Linh Vân cười nhẹ, ánh mắt cô hướng về nơi xa xăm tối mịt bên ngoài cửa sổ. Nơi đó tựa như hình ảnh phản chiếu lại tương lai của cô.
“Ai có thể chấp nhận một người như tôi và một đứa trẻ không phải giọt máu của họ?”
“Chu Linh Vân, gả cho anh nhé.”
Trình Thiếu Khanh mở nắp hộp gấm, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trong bóng tối. Chu Linh Vân không khỏi ngạc nhiên, cô sững người mất một lúc mới hoàn hồn.
“Tôi…”
“Đừng chần chừ nữa, anh có thể cho em cuộc sống tốt nhất.”
“Thiếu Khanh…” Chu Linh Vân chần chừ.
Trình Thiếu Khanh nắm lấy tay cô, đeo lên ngón áp út của cô chiếc nhẫn kim cương vừa khít.
“Gả cho anh nhé.”
Trình Thiếu Khanh ôm lấy Chu Linh Vân, hắn siết thật chặt, trái tim đập thình thịch sợ cô sẽ từ chối. Chu Linh Vân vòng tay qua eo hắn, cô khẽ gật đầu đồng ý. Trình Thiếu Khanh vui mừng ra mặt trong khi đó, ánh mắt Chu Linh Vân chiếu qua tia sắc lạnh đầy sự thù hận.
…***…
Hôn lễ nhanh chóng được tổ chức. Chu Linh Vân đứng trên tầng nhìn xuống sân vườn, người giúp việc trong biệt thự đang bận rộn với công cuộc trang trí. Trình Thiếu Khanh đã đến công ty để giải quyết giấy tờ, Chu Linh Vân quay người sải từng bước đến văn phòng của hắn.
Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách và giấy tờ trong phòng nhưng không thu được gì. Chu Linh Vân chú ý tới chiếc máy tính để trên bàn, cô tiến tới mở máy nhưng lại cần phải có mật khẩu.
“Mật khẩu là gì?” Chu Linh Vân vò đầu suy nghĩ.
Cô nhập thử lần thứ nhất là ngày sinh của Trình Thiếu Khanh nhưng không được. Trên màn hình hiển thị còn hai lần nhập mật khẩu nữa, Chu Linh Vân sợ rằng quá ba lần sai máy tính sẽ tự báo cho Trình Thiếu Khanh nên cô càng lo lắng thận trọng hơn.
Đến lần thứ hai, cô nhập bừa một dãy số nhưng vẫn không đúng. Chu Linh Vân toát mồ hôi hột, lần cuối cùng cô quyết định mạo hiểm khi nhập ngày tháng năm sinh của mình. Ấy vậy mà đúng, Trình Thiếu Khanh để ngày tháng năm sinh của cô làm mật khẩu. Quả là một kẻ si tình.
Chu Linh Vân không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô tìm kiếm trong các file tài liệu, nhanh chóng thấy những giấy tờ liên quan đến Lục thị. Trình Thiếu Khanh đang nắm giữ những tài liệu quan trọng của Lục thị để khống chế nó, Chu Linh Vân cắm usb vào máy và rút hết tài liệu đó đi.
Xong xuôi cô không quên xóa file tài liệu gốc để Trình Thiếu Khanh không còn có thể khống chế Lục thị nữa. Tuy nhiên, do file quá nặng nên cần thời gian khá lâu mà đúng lúc này bên ngoài có tiếng xe, Trình Thiếu Khanh đã về.
“Chết tiệt.” Chu Linh Vân nhìn qua cửa sổ.
Lòng cô nóng như lửa đốt, toàn thân toát mồ hôi hột. Trình Thiếu Khanh vừa về liền đi một mạch lên phòng, đến giữa cầu thang thì gặp dì An đang đi xuống.
“Trình tổng, ngài muốn dùng gì cho bữa tối?” Dì An ngáng đường Trình Thiếu Khanh.
“Bữa tối? Gì cũng được.” Trình Thiếu Khanh trả lời qua loa rồi tiếp tục đi lên.
“Trình tổng…”
“Linh Vân đâu?” Trình Thiếu Khanh mất kiên nhẫn hỏi.
“Cô ấy đang ở trong phòng.”
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, tài liệu cũng sắp xóa xong. Khi cánh cửa bật mở, Chu Linh Vân tựa hồ muốn siêu thoát khỏi thế giới này. Trình Thiếu Khanh nhìn lướt qua căn phòng không có ai, hắn ta đặt tài liệu lên bàn rồi quay ra khỏi phòng.
“Linh Vân…” Trình Thiếu Khanh gõ cửa phòng cô.
Khoảng hai phút sau Chu Linh Vân mới ra mở cửa. Cô khoác chiếc áo choàng tắm, trên đầu quấn khăn ngăn tóc ướt. Ban nãy cô ra quá nhiều mồ hôi, nếu cứ mặc nguyên bộ đồ như vậy thì Trình Thiếu Khanh sẽ nghi ngờ mất.
“Em đang tắm sao?”
“Tôi mới tắm xong, có chuyện gì sao?”
“Lát nữa Vãn Bắc Huy sẽ đến kiểm tra sức khỏe lại cho em và Nhiên Tuyết.”
“À được rồi. Em sẽ thay đồ rồi ra ngay.”
“À còn nữa, em đã chọn được mẫu váy cưới nào ưng ý chưa?” Trình Thiếu Khanh vui tựa như một đứa trẻ.
Chu Linh Vân vốn định không quan tâm để tự Trình Thiếu Khanh chọn nhưng như vậy cô sợ rằng hắn sẽ nghi ngờ. Cho nên, khiến hắn vui vẻ một chút có lẽ là một bước đi an toàn. Đam Mỹ Sắc
“Lát nữa anh có thể chọn cùng em được không?”