Mùa hè năm năm về trước.
Phó Quân Sơn tan làm trở về từ cục cảnh sát, liên tục những cuộc điện thoại gọi đến khiến anh đau đầu. Cuối cùng vì không thể chịu được nữa nên anh đành nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một người phụ nữ trung niên.
“Quân Sơn, rốt cuộc bao giờ con mới chịu kết hôn vậy?”
“Mẹ, con đã nói rồi, con chưa muốn kết hôn.” Phó Quân Sơn bóp thái dương mệt mỏi.
“Đã 33 tuổi rồi còn chưa muốn kết hôn thì đợi đến bao giờ? Mẹ đã sắp xếp buổi xem mắt vào cuối tuần này, hãy đến đó đi.”
“Mẹ…”
Phó Quân Sơn còn chưa kịp từ chối thì đầu dây bên kia đã truyền lại tiếng tút tút. Anh chỉ biết thở dài, rốt cuộc lại lái xe vòng vòng không muốn về nhà. Lát sau lại cuộc điện thoại nữa gọi đến, anh không thèm nhìn tên mà trực tiếp bắt máy.
“Mẹ, con đã nói rồi, con sẽ không tới buổi xem mắt,…”
“Từ bao giờ tôi đã trở thành mẹ cậu vậy?” Tiếng Lưu Hạo truyền qua điện thoại.
Phó Quân Sơn lúc này mới nhìn lại tên hiển thị trên điện thoại.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Mấy nay thấy tâm trạng cậu không được vui lắm, có muốn đến đây giải tỏa một chút không?”
Phó Quân Sơn nghe thấy đầu dây bên kia tiếng nhạc xập xình cùng tiếng hò reo liền biết Lưu Hạo đang ở quán bar. Anh vốn là người chính trực không muốn dấn thân vào chốn trụy lạc nhưng đúng là hôm nay tâm trạng không tốt thật. Phó Quân Sơn đồng ý rồi lái xe một mạch tới quán bar mà Lưu Hạo đang ở.
Không phải Phó Quân Sơn chưa từng tới mấy chỗ này nhưng đó chỉ là khi anh vẫn còn trẻ, còn chưa đủ chín chắn. Từ sau khi làm việc ở cục cảnh sát, anh đã chẳng còn chú tâm tới những chỗ này nữa rồi.
“Điều tra viên Phó, lâu rồi mới gặp.” Lưu Hạo quần áo xộc xệch, tay cầm ly rượu tay ôm gái.
“Thấy em gái này thế nào?”
“Tôi tới đây để uống rượu thôi, không có hứng thú với những thứ khác.” Phó Quân Sơn vẫn giữ nguyên tắc.
“Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Nghe nói mẹ cậu đã sắp xếp vài cuộc xem mắt, sao không chọn bừa lấy một cô gái rồi hẹn hò kết hôn đi.” Lưu Hạo buông cô gái kia, đến bên Phó Quân Sơn tâm sự.
“Mấy cô gái đó thực sự không phải gu của tôi, tôi không có hứng thú với họ.”
“Mấy cô gái do mẹ cậu chọn đều gia thế tốt, vừa xinh vừa giỏi, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, cầm kỳ thi họa đều có thể làm, là ước mơ của bao chàng trai.” Lưu Hạo trố mắt nói.
“Thế mà lại không phải gu của cậu? Phó Quân Sơn, rốt cuộc gu của cậu là như thế nào?”
Phó Quân Sơn cũng không biết. Anh chỉ thấy mấy cô gái đến xem mắt quá nhàm chán, họ quá hoàn hảo khiến anh không thấy hứng thú lắm. Phó Quân Sơn ngồi bên quầy bar một mình, anh uống rất nhiều rượu, đầu óc đã không còn tỉnh táo lắm.
“Buông tôi ra.” Tiếng hét của cô gái thu hút nhiều ánh nhìn, trong đó có cả Phó Quân Sơn.
“Tên khốn nạn.”
“Em gái, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy?” Tên béo đầu trọc nắm chặt lấy tay cô gái kéo sát vào hắn.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, cúc áo trên mở rộng để lộ cả áo lót bên trong. Chiếc váy ngắn cùng đôi bốt cao cổ càng làm tôn lên phần đùi trắng nõn. Khuôn mặt cô đỏ hồng vì rượu, nét mặt vẫn còn non nớt của tầm tuổi đôi mươi.
“Cút.”
Cô gái hất tay tên đàn ông, còn vừa chửi vừa tát lên mặt hắn một cái thật đau. Tên béo trợn tròn mắt, hắn tức giận túm tóc cô gái lôi đi.
“Con đ.ĩ, mày dám tát tao?”
“Đau quá, thằng chó. Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao.” Cô gái liên tục đánh đấm lên người hắn.
“Hôm nay tao phải làm chết mày… á…”
Tên béo kia định đè cô gái lên ghế nhưng bất thành. Tay hắn bị bẻ quặt ra phía sau đến đau điếng, phần cổ bị thắt chặt lại khiến không khí không thể thông qua.
Phó Quân Sơn dễ dàng trấn áp một tên béo áp hắn lên tường. Anh siết chặt cổ hắn, gằn giọng.
“Tội ***** *** có thể bị phạt tù từ 7 đến 10 năm.”
“Mày là thằng chó nào?”
“Ấy ấy, mọi người đừng gây rối ở đây.” Lục Hạo vội chạy tới can ngăn.
“Quân Sơn mau buông ra đi, hắn ta sẽ bị các bảo vệ ở đây xử lý thôi.”
Nơi đây luật pháp khó đụng tới, luật lệ đều có người thi hành riêng theo cách ngầm. Những người gây rối đương nhiên sẽ “được” bảo vệ chăm sóc kỹ lưỡng.
Phó Quân Sơn buông tên béo ra, anh nhìn theo hướng cô gái đang thu dọn đồ đạc và rời đi. Cô gái đeo chiếc balo nhỏ trên lưng, mái tóc dài được nhuộm ánh đỏ thật khiến mọi người chú ý. Phó Quân Sơn không biết vì lý do gì lại bất giác đi theo, cô gái vừa ra đến cửa liền rẽ vào con hẻm ngay bên cạnh, anh lập tức chặn đường.
“Hừ, đừng tưởng chú giúp tôi thì tôi sẽ cảm ơn. Tôi biết chú cũng chẳng tốt lành gì.” Cô gái liếc nhìn Phó Quân Sơn với ánh mắt sắc sảo. Mascara của cô gái bị lem khiến anh không những không sợ lại có chút buồn cười.
“Tôi chỉ có ý nhắc nhở cô hãy gọi taxi về thẳng nhà. Trẻ con đi đường giờ này rất nguy hiểm, tên béo ban nãy có thể sẽ bám theo cô để trả thù.”
“Này ông chú kia. Đừng nghĩ mình lớn tuổi thì nhìn ai cũng sẽ là trẻ con.”
“Ha ha, vậy cô nghĩ mình là người lớn chắc mà đi vào những chỗ như này?”
Phó Quân Sơn giật lấy balo trên vai cô gái, anh mở ra không ngoài dự đoán bên trong còn có sách vở.
“Phải không, Dương Mỹ An?”
“Này, đừng có tự tiện như vậy.” Dương Mỹ An giật lại balo. Móng tay cô sắc nhọn cào xước tay anh.
“Chú nghĩ mình là ai mà quản tôi?”
Phó Quân Sơn túm lấy cổ áo Dương Mỹ An khiến cô có chút hoảng sợ. Trong lúc cô còn bàng hoàng chưa biết nên phản ứng sao thì cúc áo đã được đóng lại.
“Đi theo tôi.” Phó Quân Sơn kéo tay Dương Mỹ An ra phía đường lớn.
“Taxi…”
“Chú buông tôi ra, muốn làm gì hả?”
Phó Quân Sơn mở cửa taxi đẩy Dương Mỹ An vào trong.
“Đọc địa chỉ nhà.”
“Không.” Dương Mỹ An quay đầu bướng bỉnh.
“Vậy đến đồn cảnh sát.” Phó Quân Sơn nói với tài xế.
“Để làm gì? Chú định kêu cảnh sát bắt tôi sao? Ha, tôi chẳng làm gì nên tội cả.”
“Bây giờ thì có rồi đấy.” Phó Quân Sơn chỉ vào mấy vết xước trên tay mình, khẽ cười nói.
“Tội hành hung cảnh sát.”
“Cảnh sát…?”
Lúc Phó Quân Sơn cúi người, Dương Mỹ An có thể thấy lấp ló huy hiệu của cục cảnh sát được ghim trên áo sơ mi bên trong áo khoác của Phó Quân Sơn.
“Đến đó rồi thì người nhà cô sẽ phải đến bảo lãnh.”
“Không được. Ông chú khốn kiếp.” Dương Mỹ An tức giận nhưng chẳng làm gì được.
“Địa chỉ.”
“Nhà số 10, đường XX, phố XX.”
Phó Quân Sơn đưa cho tài xế một xấp tiền, yêu cầu đưa Dương Mỹ An về tận cửa nhà.
“Quân Sơn… chú à…”
Khung cảnh xung quanh mờ dần, Phó Quân Sơn tỉnh dậy liền bắt gặp bóng dáng gương mặt quen thuộc phía trước.
“Dương Mỹ An, hình như trước đây tôi đã từng gặp em rồi.”
Phó Quân Sơn vén tóc mai người con gái phía đối diện. Sau ngày hôm đó anh không nhớ gì cả, về gương mặt lẫn tên họ của cô gái mà mình đã gặp trong quán bar. Vả lại Dương Mỹ An bây giờ cũng rất khác, cô đã trưởng thành hơn tuy nhiên tính tình đanh đá vẫn chưa hề phai nhòa.
“Vậy sao? Chú có nhầm em với cô gái nào khác không?” Dương Mỹ An nghiêng đầu trêu chọc.
“Không đâu, cô gái đanh đá đầy cá tính khiến anh chú ý thì chỉ có em thôi.”
“Ha ha, từ bao giờ lời chú nói lại ngọt ngào đến vậy?”
“Không biết nữa, chắc từ lúc có em.” Phó Quân Sơn hôn nhẹ lên trán Dương Mỹ An.
Hai người sau đó rời đi vào lúc xế chiều, điểm đến tiếp theo là nhà của Phó Quân Sơn.
“Chú nghĩ họ sẽ thích em chứ?”
“Đừng lo lắng quá. Có anh ở đây rồi.”
Phó Quân Sơn sau một thời gian dài đã quyết định đưa Dương Mỹ An về ra mắt gia đình anh. Phó Quân Sơn là con một lại lớn tuổi rồi nên ba mẹ anh cũng rất nóng lòng muốn anh lập gia đình sớm sinh con.
“Chào bác, chào dì ạ. Cháu là Dương Mỹ An.”
“Chào cháu, mau vào nhà đi.”
Bữa tối diễn ra rất suôn sẻ, tuy nhiên chỉ ngay sau khi Phó Quân Sơn đưa Dương Mỹ An về thì sắc mặt phu phụ nhà họ Phó liền thay đổi.
Ngày hôm sau khi Dương Mỹ An đang ở chỗ làm thì nhận được thông báo có người muốn gặp. Cô rất vui nhưng cũng lo lắng khi biết người đó là Phó phu nhân Di Hòa - mẹ của Phó Quân Sơn.
“Dì à, sao dì đến không báo trước với con một tiếng?”
“Việc của Dương tiểu thư bận rộn. Tôi chỉ muốn xin chút thời gian.”
Dương Mỹ An có chút sững người. Thái độ của Di Hòa so với hôm qua hoàn toàn khác, dường như có chút xa cách và khó chịu.
“Vậy chúng ta ra quán cà phê gần đây nói chuyện nhé.” Dương Mỹ An vẫn cố tỏ ra vui vẻ cười nói.
Ly cà phê hôm nay dường như đắng hơn mọi ngày. Dương Mỹ An rất căng thẳng khi ngồi đối diện Di Hòa, ngày hôm qua còn có Phó Quân Sơn bên cạnh khiến cô an tâm.
“Dì à, có chuyện gì mà dì phải đến tận đây để nói với con vậy?”
“Tôi cũng không muốn lòng vòng nhiều nên sẽ vào thẳng vấn đề.” Di Hòa nghiêm túc nói.
“Quân Sơn đã có vị hôn thê rồi. Gia đình hai bên cũng đã gặp mặt, vậy nên mong rằng sau này cô đừng đến gặp nó nữa.”
“Dì à, dì nói gì vậy?” Dương Mỹ An tựa hồ sét đánh ngang tai.
“Chuyện này đúng là có chút gấp nhưng hai bên gia đình sớm đã bàn chuyện. Quân Sơn nó cũng mới biết nên khó chấp nhận.”
Di Hòa hạ giọng: “Tôi biết hai người là yêu nhau nhưng vì tương lai Quân Sơn, nó cũng lớn tuổi rồi không đợi được nữa. Xin cô hãy rời xa con trai tôi để nó lập gia đình.”
“Dì à, bọn con cũng là yêu nhau, bọn con có thể kết hôn mà?”
“Ta xin lỗi nhưng mọi chuyện đã thành khó có thể hủy bỏ.”
Di Hòa rời đi để lại Dương Mỹ An vẫn còn đang bàng hoàng, cô rất sốc, vội vã lấy điện thoại ra để gọi cho Phó Quân Sơn. Chỉ có điều đầu dây bên kia điện thoại ấy vậy mà truyền lại tiếng tút tút.