Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 26 Bàn chải đánh răng và bột đánh răng

Sau khi xong xuôi chuyện này, canh giờ vẫn còn rất sớm.

Nhờ phúc của Tiêu Duyên mà bán hết được cua, nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của ba tỷ đệ rốt cuộc xem như là hoàn thành xong trước thời gian. Diệp Cẩm đem tiền cẩn thận cất vào trong hà bao, trong lòng tính toán buổi trưa sẽ mời hắn bữa cơm đơn giản, xem như đạ tạ hắn mấy ngày nay đã hỗ trợ giúp đỡ.


"Tiêu đại ca, hôm nay quả thật rất đa tạ ngươi." Diệp Cẩm lôi kéo Diệp Như, Diệp Qúy hướng tới bên ngoài đi trước, một bên vừa đi một bên vừa cười nói với Tiêu Duyên:" Nếu như không có ngươi giúp đỡ, ba tỷ đệ bọn ta còn không biết đến khi nào mới bán được, vả lại còn không biết bán được hay không. Bằng không buổi trưa bọn ta mời ngươi bữa cơm, xem như là đa tạ ngươi."

Tiêu Duyên đi bên cạnh ba người nghe vậy cự tuyệt nói:" Không cầ, cũng không có giúp đỡ được bao nhiêu." Mùa cua đồng lần này vốn đã khan hiếm, cua cũng không khó bán, chẳng qua hắn chỉ giúp nàng kéo được một sợi quan hệ, tiết kiệm một chút thời gian mà thôi, "Vả lại, tất cả mọi người đều là hàng xóm trong thôn, hỗ trợ đỡ cũng là chuyện nên làm, ngươi không cần cảm tạ."

"Vậy thì không được, dù chỉ là giúp đỡ chuyện nhỏ nhưng nhất định phải cảm tạ ngươi." Diệp Cẩm cười, quay đầu qua nhìn hắn:" Lại nói những thứ đắt tiền thì ta không mời nổi, chỉ mời một chén mì nước ở ven đường mà thôi, tốn không có bao nhiêu tiền, ngươi không thể cự tuyệt ta nữa." Mặc dù chén mì không đáng được bao nhiêu tiền nhưng mà theo lễ nghi dù sao cũng không thể không bỏ ra. Cùng Vương tẩu tử quen biết lâu như vậy còn không được, huống chi là hắn chỉ mới nhận thức biết nhau được có mấy ngày.


"Ngươi xem , nếu không thì như vậy đi." Diệp Cẩm dừng chân, xoay người lại nhìn hắn nói:" Không phải ngươi còn có việc sao, ngươi cứ bận chuyện của ngươi trước. Bọn ta tự đi dạo xung quanh xem, buổi trưa tụ họp ở quán mì Trần gia ở đường phía bắc."

Nếu nàng đã nói đến như thế, Tiêu Duyên cự tuyệt nữa thì không hay cho lắm, hai người nói được xong liền ở giao lộ phía trước tách ra. Tiêu Duyên đi tới xưởng bán binh khí, còn Diệp Cẩm tiếp tục dẫn Diệp Như và Diệp Qúy đi dạo trên đường phố.

Lúc này giờ Tỵ đã qua hơn phân nửa, người đến người đi ở trên đường phi thường chật chội đông đúc, hai bên tay trái phải của Diệp Cẩm dẫn một người, đi qua khỏi chỗ này vô cùng khó khăn. Huống chi hai đứa tiểu quỷ vẫn còn mười phần hăng hái, mỗi lần đi tới trước hàng quán nào đều phải dừng chân lại rất lâu, không phải bị Diệp Cẩm túm lấy phỏng chừng đã chạy đi mất.


Đi được nửa đường, Diệp Qúy nhìn thấy kẹo hồ lô được bán trên đường, một chuỗi xuyên dài trong suốt long lanh, mắt nhìn liền thấy thèm, Diệp Cẩm lấy ra vài đồng tiền cho hai người bọn họ mỗi người mua một xâu.

"Đại tỷ, ngươi không ăn sao?" Diệp Như cầm xâu hồ lô vui vẻ rất nhiều nhưng vẫn không quên quan tâm Diệp Cẩm:" Ta giữ lại cho ngươi vài khối." Nàng nghĩ đại tỷ nhất định là vì muốn tiết kiệm mà không dám tự mua cho mình một xâu, kỳ thật bản thân cũng rất muốn ăn.

Diệp Qúy cũng đi theo nói:" Ta cũng giữ lại cho đại tỷ vài khối." Hắn đem xâu hồ lô giơ tới bên miệng, dùng đầu lưỡi hạ xuống liếm lớp đường bên ngoài một viên sơn tra, nhấp nhấp môi, vẻ mặt say mê.

Diệp Cẩm cười:" Các ngươi đừng lưu lại cho ta, những thứ này chỉ có tiểu hài tử ăn, đại tỷ đều lớn đến như vậy, đã sớm không thích ăn cái này nữa." Nàng lại lần ữa lôi kéo tay hai người đi về phía trước:" Đừng chỉ lo ăn, nhìn đường một chút, đừng đụng trúng người khác."
Hai người vội gật đầu không ngớt:" Ân ân ân." Nhưng ánh mắt lại chuyên tâm với xâu hồ lô trong tay, chỉ thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

Không ngờ đi qua được chỗ này liền có thể đi lại dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì Diệp Như và Diệp Qúy không dừng chân đứng ỳ lại rất lâu ở phía hàng quán nhà người ta nữa, chỉ lo cho xâu hồ lô trong tay, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm ra được một cửa hàng tạp hóa lớn hơn một chút, Diệp Cẩm lôi hai người bọn họ đi vào trong cửa hàng.

"Ba vị, xin hỏi muốn mua đồ vật gì?" Tiểu nhị trong điếm thấy khách đến, vội vã từ phía sau quầy hàng đi đến nhiệt tình tiếp đón.

Diệp Cẩm buông Diệp Như và Diệp Qúy ra, để hai người ở một bên tập trung ăn, sau đó tự mình dạo một vòng trong điếm, cẩn thận xem xét. Trong điếm rất nhiều đồ vật này nọ linh tinh, nồi, chén bát, gáo múc, chậu gỗ, chổi quét và cái sọt đều có hết, chẳng qua những thứ này trong nhà đều không thiếu, Hôm nay nàng cũng không phải muốn mua gì quan trọng.
"Lão bản, chỗ các ngươi có bán bàn chải đánh răng và bột đánh răng hay không?"

Từ khi đến Diệp gia thôn hơn một tháng, thứ làm cho nàng phiền phức, quấy nhiễu nhất chính là không có bàn chải đánh răng và bột đánh răng có thể dùng, người trong thôn hình như cũng không thịnh hành chuyện đánh răng. Nhưng mà Diệp Cẩm lại vô cùng không quen, có đôi khi trộm chút muối ăn để súc miệng, chỉ sợ Lý thị trông thấy liền nói mình hoang phí. Hiện tại tốt xấu gì trong tay cũng có chút tiền nhàn rỗi, rốt cuộc có thể mua bàn chải đánh răng và bột đánh răng rồi, cũng không biết chỗ này có bán hay không.

"Ngươi cần bàn chải đánh răng và bột đánh răng à, có có, thế nào lại không có chứ, chỗ ta đây là cửa hàng tạp hóa lớn nhất ở Thu Thủy trấn, hàng hóa đều có đầy đủ nhất." Tiểu nhị vội vã gật đầu, chạy đến khung gỗ tự nhiên ở phía sau quầy hàng lấy ra trên một ô vuông một hộp gỗ nhỏ, lại từ một ô vuông khác bên cạnh lấy ra mấy cái bàn chải đánh răng hỏi:" Ngươi muốn lấy mấy cái bàn chải đánh răng."
"Năm cái đi." Nếu đã mua thì không thể chỉ mua cho bản thân, cả nhà mỗi người một cái.

"Được a." Tiểu nhị cầm ra năm cái bàn chải đánh răng, đặt chung với hộp bột đánh răng đem ra:" Bột đánh răng chỉ còn thừa lại một hộp này. Qua mấy ngày nữa hàng hóa mới mới có thể tới, ngươi trước tiên dùng xem, dùng hết lại đến mua. Hộp này là ba mươi lăm văn tiền, bàn chải đánh răng mười văn tiền một cái, tổng cộng có năm cái. Hết thảy là tám mươi lăm văn tiền." Hắn dùng bàn tính trước mặt ba ba vài cái, nhanh chóng tính toán xong rồi.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe đến giá tiền Diệp Cẩm vẫn có chút đau lòng. Qủa nhiên là người nghèo không dùng được những thứ này, quá quý rồi.

"Lão bản, không thể tiện nghi thêm chút nữa sao?"

"Cô nương, không thể rẻ hơn được nữa, thứ này vốn dĩ rất quý, ở Thu Thủy trấn không có được mấy nhà bán đâu." Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử tính toán nói:" Chủ yếu là hôm nay chưởng quỹ không có ở trong điếm. Ta chỉ là tiểu nhị không thể làm chủ tính rẻ cho ngươi được."
Nói đến mức này, Diệp Cẩm cũng không thể khiến hắn khó xử:" Vậy được rồi, những thứ này ta đều lấy." Nàng đếm tiền trong hà bao đưa cho tiểu nhị, sau đó cầm đồ đã mua bỏ vào trong bao gói lại, kéo Diệp Như và Diệp Qúy ra khỏi cửa hàng.

"Về sau, hai người các ngươi mỗi sáng thức dậy đều phải học cách đánh răng, có nghe thấy hay không." Ra khỏi cửa, Diệp Cẩm lôi kéo Diệp Như và Diệp Qúy đang gặm gặm hồ lô đến môi đỏ, vừa đi vừa nói:" Cần phải nuôi dưỡng thói quen tốt, về sau răng có thể trở nên trắng sáng hơn, giống như đại tỷ vậy."

Diệp Qúy không để ý, liếm liếm môi:" Đại tỷ thật là, bàn chải đánh răng và bột đánh răng rất quý. Lúc nãy vừa mới ở trong cửa hàng tạp hóa, hắn liền tựa hồ như muốn nói với đai tỷ không cần mua," Tám mươi lăm văn tiền, có thể mua được mấy chục cái bánh bao ngon."
"Ngươi chỉ có biết ăn thôi." Diệp Như chạy tới gõ đầu hắn một cái:" Cẩn thận về sau răng của ngươi giống với răng Nhị Cẩu ở thôn Vỹ đen thui thật khó coi, cùng giống như hắn, không thể thú được nương tử." Diệp Như đặc biệt đồng ý với Diệp Cẩm, mỗi lần nhìn thấy răng kia của đại tỷ hoàn toàn trắng sáng liền cảm thấy thật xinh đẹp. Nàng cũng muốn trở nên xinh đẹp giống như đại tỷ vậy.

Diệp Cẩm buồn cười nhu nhu xoa đầu Diệp Qúy:" Nhìn xem, nhị tỷ ngươi cũng nhìn không được, tiểu quỷ tham ăn, bất quá . . . . . . . " Diệp Cẩm dừng một chút lại nói:" Bàn chải đánh răng và bột đánh răng này xác thật rất quý, đợi đến khi trở về các ngươi cũng đừng nói thật với nương, liền nói tất cả những thứ này chỉ dùng có hai ươi văn tiền. Bằng không nương lại muốn lải nhải nữa. có nghe thấy không?"
Diệp Qúy bĩu môi nhỏ, làm mặt quỷ với Diệp Như, hai người nghe lời gật đầu.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian11 ngày trướcLượt đọc15Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook



Nhấn Mở Bình Luận