Trương Viễn Hoài: "???"
Clgt?
Nữ nhân vừa xuất hiện chẳng những võ nghệ cao siêu, khả năng di chuyển, nói đúng hơn là bước chân còn vô cùng linh động. Vì thế tạo cho người ta cảm giác mượt mà như mây trôi nước chảy, không ai nhận ra nàng là kẻ không mời mà đến.
Nàng ta chỉ ôm hờ eo hắn một vài giây liền buông ra, nhưng cho dù như vậy thì Trương Viễn Hoài cũng mắc ói. Linh cảm mách bảo có biến lớn, hắn nuốt xuống cảm giác trào ngược trong lòng ngực, muốn thét lên: "Đuj má có thích khách!" nhưng bất ngờ chưa ông già, hắn há miệng gào lên nhưng không có âm thanh nào lọt qua cổ họng được.
Không biết mục đích của nàng là gì, nhưng cmn nàng ta lôi ra thanh kiếm dài ngoằn rồi kìa!
Người dưới kháng đài thấy cảnh này bất giác theo tiết tấu hít thở chậm lại, căng thẳng theo dõi vũ điệu kết hợp múa kiếm độc đáo của Trương Viễn Hoài. Hoàn toàn không có ý định giải vây.
Trương Viễn Hoài: "..."
Gấp rút, hắn yêu cầu Đại Cát đưa cho mình dao găm.
Đừng hỏi tại sao không phải kiếm, vì mặc dù dao găm yếu thế nhưng giải thích cách giấu được thanh kiếm trong người còn phiền hơn.
'Leng keng'
Tiếng vũ khí va chạm không dứt, màn tỏ tình lãng mạng đột ngột hóa thành giao đấu kích thích.
Lúc đầu Trương Viễn Hoài ở thế bất lợi, bị tấn công dồn dập đến mức nghi ngờ nhân sinh. Không hiểu sao nữ nhân này vô cùng thông thạo đường đi nước bước của hắn làm cho hắn đến thời gian ra kí hiệu cũng không có. Tuy nhiên sau một lúc giao tranh, nàng ta lại tỏ ra yếu thế bị hắn một đường đánh lùi. Bất ngờ, nàng ta văng ra một đoạn xa như thể bị hắn đánh bay.
Trương Viễn Hoài không hiểu dụng ý của nàng, nhưng bí quá hóa liều, hắn nhân cơ hội này, làm như tay không giữ vững 'phập' một cái phóng dao găm lên bàn của lục hoàng tử, cán dao chuẩn xác ghim lên quả táo trong đĩa trái cây.
Đây là kí hiệu khẩn cấp yêu cầu trợ giúp trong tình huống không thể nói trước kia khi hắn và Tiêu Quân trà trộn vào doanh trại binh sĩ Kinh Tiên có giao kèo với nhau.
'Đùng' Trong khi lục hoàng tử tỏ ra phẫn nộ đến xám mặt vì hành động bất kính của Trương Viễn Hoài thì Vĩnh Tề và Tằng An đồng loạt bật dậy, khẩn thiết nhìn hắn.
Trương Viễn Hoài: "???" Ủa gì vậy hai cha nội?
"Đừng manh động." Tiếng nói của lục hoàng tử vang lên trong đầu Tằng An.
Tằng An nhìn qua hắn, ngay khi tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của lục hoàng tử liền tỏ vẻ lo lắng tái xanh mặt, giương đôi mắt tức giận về phía Trương Viễn Hoài như thể mắng hắn không biết lớn nhỏ, sau đó hai người họ cứ thế khanh khanh ta ta đóng vai cẩu nam nam sến súa làm Trương Viễn Hoài bực hết cả mình. Còn tên khốn Vĩnh Tề cũng không theo ý hắn an phận thủ thường, ngay khi thấy tín hiệu liền phi đến cứu nguy.
Lẽ ra Trương Viễn Hoài sau khi mất dao găm càng khó đấu lại, có điều nữ nhân kia xem ra không đặt mục đích trên người hắn. Nữ nhân bỏ qua hắn, tiếp tục bắt nhạc xoay mấy vòng như một điệu múa tiếp cận Doãn Hòa, khoảnh khắc đó mắt nàng lóe lên sát ý, thanh kiếm trên tay lao đến lão ta như một con rắn đòi mạng.
"Có thích khách!"
Nhát kiếm của nàng chém chúng một đường trên vai lão, lão cáo già đó thấy vậy chẳng những không tránh né, ngược lại còn giả vờ trì độn bất ngờ không biết tính sao như thật. Nữ nhân quả nhiên bị lão lợi dụng, rất nhanh đã toàn tâm toàn ý dồn lực chém thêm nhát thứ hai, nhưng may thay lúc này 'keng' lên một tiếng, Ly Lịch dùng chân đá nó văng đi.
Thích khách phẫn nộ vì bị Ly Lịch cản trở, tuy nhiên khi nhìn rõ mặt lão, nàng lại đứng đực người tận mấy giây.
"Còn không mau bắt thích khách? Thần quốc mấy người muốn chơi ta à?" Không hiểu sao vừa rồi Doãn Hòa còn rất phè phởn mà hiện tại đã tỏ ra vô cùng tức giận.
Người phản ứng đầu tiên là Tạ Sở, ngay khi nữ thích khách ám sát không thành co giò bỏ chạy, nàng liều mình tay không tấc sắt đuổi theo. Cùng lúc, Trương Viễn Hoài bất giác ngất đi trên đài, huyết lệ rơi xuống.
Thì ra kết cục của thiếu nữ, sau màn tỏ tình trút hết tâm can chính là bị người nàng yêu hết lòng phản bội, cuối cùng thứ nàng nhận được chỉ có dày vò thống khổ...
Ly tướng quân không đuổi theo thích khách, thời điểm Trương Viễn Hoài bất ngờ va vào vòng tay đất mẹ thiêng liêng, lão nhanh như chớp tiếp cận, nhìn một cái bất mãn mới bế lên, phi nước đại tìm đến thái y viện.
Một giờ sau, Trương Viễn Hoài tỉnh dậy trong căn phòng ngập mùi hương liệu thanh lọc độc tố, ngồi canh hắn là lão già Ly Lịch.
"Chơi vui không?" Lão bày ra biểu cảm miệng cười mắt không cười rất có tính hù dọa.
Trương Viễn Hoài biết giải thích thế nào cũng bị lão tính sổ, vì thế thái độ vô cùng bình tĩnh trước bão tố, hắn không đáp câu hỏi vô nghĩa của lão, chỉ hỏi: "Con bị sao vậy?"
"Thái y nói ngươi cùng lúc bị hai loại độc tác động nên mắt mới chảy ra huyết lệ, may thay cả hai loại đó đều không phải kịch độc, giải xong rồi, giờ không còn gì đáng lo nữa."
"Hai loại?" Trương Viễn Hoài xác nhận lại.
Lão khịa: "Đúng vậy, rất giỏi nha."
Trương Viễn Hoài: "..."
Rốt cuộc ông có phải cha tui hông?
Hắn tỏ ra đau đớn lòng mề bò dậy: "Con biết hung thủ là ai, cả hai."
Người cố ý hạ độc khiến mắt hắn nhất thời mất đi ánh sáng là con ranh Vĩnh Bình *éo sai được. Chả trách hôm nay đưa hắn cái bánh nói gì mà lục ca ca chuẩn bị cho. Hắn đúng là mù quáng chết mẹ, giả trân dị mà cũng tin. Con nhỏ đó ỷ mình là công chúa một khi bại lộ, không có chứng cứ hắn cũng chẳng làm gì được chứ gì?
Cái người thứ hai, nữ nhân kia, ha, cô dám tính kế lên người ông đây?
Đến đây Trương Viễn Hoài liền xốc chăn, vội vàng đi đòi nợ.
Giờ khắc này căn phòng hướng Ngự hoa viên bị hắn đá tung cửa, Hoa Hà khổ sở chống chọi cơn sốt đến rịn mồ hôi bị hành động thô lỗ của hắn làm cho giật mình.
"Đệ làm gì vậy?" Nàng mệt mỏi, giọng khô khốc hỏi hắn.
Hắn tự tiện ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường bệnh, khoanh tay ngồi hơi ngã ra sau trông rất có khí thế áp đảo: "Không cần giả vờ nữa, tỷ chính là thích khách ám sát Doãn Hòa đúng không? Ta đúng là ngu mà, bị tỷ tính kế mà đến giờ mới nhận ra."
Hoa Hà ngơ người, biểu cảm mờ mịt: "Thích khách? Sứ thần Vũ Khuynh quốc bị ám sát sao? Có chuyện gì vậy, tại sao đệ nghĩ người đi đứng cũng khó khăn như ta là thích khách?"
Trương Viễn Hoài cười trừ: "Tỷ muốn diễn đến cùng chứ gì?"
"Ta không có, đệ không có chứng cứ thì đừng buộc tội ta như vậy, ta giận đó."
Giọng điệu và cách nói chuyện thân thiết của hắn bất giác tạo cho người ta sự tin tưởng, mặc dù lời nói không nể nang gì cả: "Ha, căng thẳng quá nên diễn hơi lố rồi đó. Bà bớt bớt lại đi, tui chưa có ý định giao nộp bà nên bà đừng có cứng đầu chống đối làm tui chướng mắt nữa."
"Tỷ, tỷ không có--" Hoa Hà ủy khuất không chịu thừa nhận, chưa nói hết lời đã bị Trương Viễn Hoài cắt ngang.
"Thứ nhất, người hiểu rõ cách đánh nhau của ta không nhiều, nhưng trong số đó có tỷ. Ta vốn đã thấy lạ, tại sao tỷ lại quan tâm một người học nghề như ta đến nỗi lúc luyện võ cũng ngồi xem? Nếu không phải trong mắt tỷ chỉ có "tình mẹ bao la" cố ý cho ta thấy, ta còn tưởng tỷ yêu thầm ta đó." Không đợi nàng có cơ hội phản bác, hắn liên thanh nói tiếp:
"Thứ hai, ai có thể đột ngột nhảy vào điệu múa của ta mà vẫn không lộ ra bất cứ sơ hở nào, phối hợp ăn ý chẳng nói, bắt nhịp cũng chuẩn như vậy, khiến người xem tin rằng vẫn đang coi một tiết mục múa? - Trừ khi đó là người biên đạo! Huống hồ có thể ra tay hạ độc ta, khiến ta tạm thời mất giọng là thứ gì ngoài bát canh tối qua của tỷ?"
"Cuối cùng, chân tỷ có tật không, cho ta kiểm tra là biết?"