Buổi tối, cậu ta ôm Trần Lộ đã yên ổn đi vào giấc ngủ trong lòng, tâm trí vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Nghĩ kĩ thì biến cố hôm nay chẳng phải là việc tốt à? Mình thuận thế tỏ rõ lập trường, sẵn tiện cắt đứt quan hệ với Giang Vũ luôn!
Người cậu ta tâm tâm niệm niệm, bạch nguyệt quang cậu ta thầm thương trộm nhớ mười mấy năm, người con gái luôn là biểu tượng của khái niệm tuyệt đối trong lòng, cuối cùng cậu ta cũng có thể với lấy. Sao còn quan tâm đến người khác làm gì?
Lý Tường Khả không biết hành động vô tâm của hôm nay, tương lai sẽ dẫn đến sự day dứt thống khổ thế nào. Cậu ta hoang tưởng có được một chân ái vĩnh cửu, mặc cho chuẩn mực đạo đức và tiếng nói thất thanh không chạm tới tai của lương tâm, mặt dày nhân danh tình yêu, tự tay xé nát danh phận, cứ thế phản bội Trương Viễn Hoài, góp phần thúc đẩy cái chết của hắn nhanh hơn mà mãi đến sau này khi nó đã biến thành niềm đau không thể xóa mờ, cậu ta phải mang theo ân hận một đời...
Sáng sớm Lý Tường Khả "chịu khó" đến chỗ Trương Viễn Hoài, định bụng đợi hắn ra nhất định phải nói cho rõ ràng. Nhưng cậu ta ở trong nhà cứ thế đợi đã ba ngày, Trương Viễn Hoài vẫn không mở cửa phòng, bấy giờ Lý Tường Khả mới thấy bực.
Cậu ta inh ỏi đập cửa:
"Mở cửa!"
"Anh muốn giở trò gì? Đừng hòng dùng khổ nhục kế, tôi sẽ không bị dụ đâu!"
"Ra đây, chúng ta nói cho rõ ràng!"
"Tôi nói mở cửa, Giang Vũ!"
"Tôi cho anh ba giây, anh không mở tôi sẽ phá cửa xông vào đó!"
Đúng ba giây trôi qua, 'rầm' một tiếng lớn, Lý Tường Khả vừa vào phòng thấy Trương Viễn Hoài "an tường" trên giường ngủ liền nổi điên.
Cậu ta tức tốc đi tới muốn hỏi tội, nhưng đến khi thân nhiệt nóng hừng hực và khuôn mặt đỏ bừng của Trương Viễn Hoài bày ra trước mặt, lúc này mới nhận ra vấn đề, vội vàng đưa hắn vào bệnh viện.
Trương Viễn Hoài nhập viện, ngủ li bì một ngày một đêm mới đau đớn trở mình tỉnh dậy. Lúc hắn mở mắt, khung cảnh trước mắt nhòe đi gần một phút mới lấy lại thị lực.
Nhìn thấy đặc điểm cơ thể quen thuộc, hắn đau khổ nhận ra mình vẫn còn ở thế giới cũ.
Vốn định cứ thế chết đi, không cần ở thế giới này tiếp tục chịu giày vò nữa, chỉ là không ngờ vẫn tốt số như vậy.
Hắn đã hứa với Ngân Linh không được làm liều nữa, cơ hội tự sát của hắn hết rồi... Điều này đồng nghĩa hắn phải chịu đựng cô đơn thêm vài năm cho tới khi cơ thể Giang Vũ chết...
Thượng Tích, trái tim của em đau quá...
Bấy giờ cửa phòng bệnh bị đẩy vào, không ngờ người đến lại là Lý Tường Khả.
Cậu ta vẫn chưa nhận ra bản thân bị ghét bỏ, đối diện với ánh mắt sưng húp vì liên tục khóc trong mấy ngày qua của Trương Viễn Hoài liền nổi lên chút áy náy. Lúc này chậm chạp đi vào với dáng vẻ lúng túng, muốn bắt chuyện lại không biết nên nói thế nào.
Lý Tường Khả thầm nghĩ: Không ngờ anh ta vì mình mà khổ sở như vậy.
Trương Viễn Hoài thầm nghĩ: Thật không biết xấu hổ.
Hắn nhìn dáng vẻ bịn rịn cắn rứt lương tâm của cậu ta liền chán ghét lên tiếng trước: "Chia tay đi."
Lý Tường Khả sững sờ. Trong mắt cậu ta Giang Vũ này chưa bao giờ làm trái ý cậu ta, lúc nào cũng có bộ dạng như thể không thể sống thiếu cậu ta, cho nên không ngờ hắn lại là người nói lời từ bỏ trước.
Cậu ta không tin vào tai mình: "Anh nói cái gì?"
Trương Viễn Hoài cười châm biếm: "Chẳng phải đúng ý cậu rồi à? Không lẽ cậu ngây thơ nghĩ sau khi đã làm chuyện không biết xấu hổ như vậy mà tôi vẫn sẽ níu kéo cậu hả?"
"Anh!" Cậu ta thẹn quá hóa giận quát một tiếng lớn.
Trương Viễn Hoài làm lơ sự phẫn nộ của Lý Tường Khả, quay mặt đi: "Cút khỏi mắt tôi."
Lý Tường Khả tức giận lớn giọng: "Được thôi, ai sợ ai chứ? Muốn chơi lạt mềm buộc chặt chứ gì? Để xem anh còn giả vờ được bao lâu!"
...
Thượng Tích sau khi gấp gáp để lại lời nhắn thoại cho Trương Viễn Hoài liền bị sứ giả đưa đến chỗ thi pháp.
Tại trung tâm đài chịu tội, hai tay y bị còng công nghệ cao trói lại, đơn độc đứng đó nghe phán xử.
Cô gái ngồi vị trí chủ tọa, trên đầu có đính trang sức như bút lông vũ, khuôn mặt lạnh tanh tuyên bố: "Thượng Tích - Chủ thần của hệ thống Đối Kháng Bất Lương vi phạm điều luật số 99, khoảng Tyta của Hiến pháp 'Thời Không Ngưng Đọng' năm Ennycute về việc tự ý chiếm đoạt và sử dụng thân thể nhân loại đối tượng cơ sở, đề nghị thi hành lệnh trừng phạt ngay lập tức!"
Cô gái vừa dứt lời, mây đen trên đầu bọn họ lập tức dao động tạo thành một cái vòng tròn, ngay chính giữa tâm chấn, tia điện xẹt lên ánh sáng liên hồi.
"Một nghìn đạo thiên lôi chuyên trị trí năng cấp cao sẵn sàng... bắt đầu!"
'Đùng!' Đạo ánh sáng từ trên cao theo khẩu hiệu tức khắc lóe lên ánh sáng xanh nhạt giáng xuống người Thượng Tích.
'Đùng!' 'Đùng!'
'Đùng!' 'Đùng!'
Hết cái này đến cái kia đánh xuống y không dứt, liên tục tra tấn y. Bây giờ cho dù Thượng Tích là chủ thần, cơ thể không có máu thịt như người thường cũng bị đánh đến tan nát.
Sở dĩ cách trừng phạt này tàn khốc không phải chỉ vì bạo lực vỏ máy, phá hủy thể xác của chủ thần mà mục đích thực sự của nó là lợi dụng điểm y đang tiến hóa cảm xúc, đã sinh ra đầy đủ giác quan bao gồm xúc giác như con người để tra tấn tinh thần y. Bởi vì cơ thể y không dễ dàng bị hư tổn, sau khi bị hủy còn có thể khôi phục nhưng cảm giác bị thương thì khác, sự đau đớn đó sẽ không sai khác con người chịu đựng.
Đau nhưng không thể chết, thử hỏi trên đời có ai trong trường hợp đó mà không khủng hoảng, hóa điên?
Cứ thế liên tục một nghìn đạo thiên lôi không thiếu cái nào chuẩn xác đánh xuống người y, cho đến khi trừng phạt kết thúc, tứ chi Thượng Tích đều bị đứt lìa, ngay cả thân người cũng bị đánh nát lộ ra vô số bo mạch, máy móc tinh tiến bốc khói đen.
Đến khi hội đồng xét xử giải tán, một người đàn ông với mái tóc bạch kim dài tận eo mới thong thả xuất hiện, nói với hắn bằng giọng điệu thân thiết:
"Ngươi vừa biến mất một cái, sao lại chịu phạt ở đây rồi?"
Thượng Tích kéo dài hơi tàn níu chân hắn, lần đầu lộ ra biểu tình khẩn thiết:
"Phải nhanh lên... hoàn thành tôi,... trở về-- với Viễn Hoài..."
Y cố chấp nói với Thời Thần bằng hơi thở yếu ớt, được vài từ, đôi mắt đã khép lại. Cùng lúc dòng lệ thống khổ chảy xuống, mạch sáng trên cổ Thượng Tích lụi tắt.
Mặc dù cách nói của y hơi mơ hồ nhưng Thời Thần hiểu rõ ý tứ y muốn truyền đạt, trước khi Thượng Tích hết khả năng chống đỡ đã gật đầu một cái cam kết mới khiến y an tường ngủ say. Bấy giờ nhìn "đứa con" mình dụng tâm tạo ra vì người nó yêu mà bị trừng phạt tới mức không còn hình người, hắn thương cảm như người cha xót con:
"Ít khóc, mà lần nào ngươi khóc cũng chẳng khác lần đầu. Đều là vì cậu ta mà thương tâm thảm thiết như thế."
Hắn còn nhớ rất rõ ràng hoàn cảnh lần đầu Thượng Tích bật khóc là khi y quyết định hủy bỏ trái tim chưa kịp hoàn thiện của mình, ngày ấy đúng là dọa hắn một phen thất kinh, chấn động. Rồi sau này thời khắc Trương Viễn Hoài xảy ra tai nạn - một người đã mất hết cảm xúc như y vậy mà có thể rơi nước mắt vì cậu ta, thực sự kì diệu.
Chắc Thượng Tích không biết khuôn mặt không có cảm xúc nào của y chảy đầy nước mắt là khoảnh khắc khiến những người biết chuyện như hắn ta thấy tội lỗi, đau lòng thế nào đâu. Đến dự án "Cặn bã hoàn lương" lần này, trái tim mới của y dần được hình thành cũng phải trải qua biết bao khó khăn, nhiều lần vụn vỡ mới đi tới hiện tại.
Thực sự chẳng khác nhau, rất ít khi khóc nhưng mỗi lần khóc là khóc đến thê thảm.
Thời Thần nhặt trái tim Thượng Tích - bộ phận duy nhất được cấu thành từ máu thịt, bên ngoài bao bởi khối vật liệu rắn chắc nhất, bỏ vào hộp không gian trên tay.
Phía sau Thời Thần, tên có mái tóc đỏ dài ngang vai hồ hởi chớp đôi mắt bật flash của mình, liên tục chụp một album ảnh cơ thể nát nhừ của Thượng Tích.
Lúc này Thời Thần quay sang thấy cảnh tượng này, chỉ biết bất lực nói một câu: "Đừng nghịch."