Hoài tuổi 21 nào biết kể từ thời khắc câu chào đầu tiên của giáo sư Trần Vĩnh Thương cất lên, mối quan hệ của hai người họ đã chẳng thể xoay chuyển, cứ như chiếc thuyền căng buồm chạy trên gió lộng, như là có thể dựa vào thế nước thuận lợi đó mà cập bến trước khi hoàng hôn tàn.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, hình tượng giáo sư Trần Vĩnh Thương càng trùng lập với anh Vĩnh Thương trong kí ức của cậu. Từng lời nói, cử chỉ, cả tông giọng, cách bước đi và thế giới quan tương đồng đến đáng sợ.
Ước mơ viễn vong không thể ngừng nảy sinh... cậu hi vọng người đàn ông này chính là anh ấy.
Đáng tiếc, hiện thực cuối cùng vẫn là quá khắc nghiệt với Trương Viễn Hoài tuổi 21 và cũng quá tàn nhẫn khi ở năm thứ ba hắn trở thành người thực vật, lại nhắc đến nỗi đau này một lần nữa...
Kinh hỉ, vui mừng, hi vọng, niềm tin trao đi để rồi nhận ra tất cả chỉ là dối trá... Khi hai người trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên thân thiết hơn, bỗng nhiên một ngày, giáo sư Trần Vĩnh Thương mời hắn đến nhà.
Bộ dạng y trịnh trọng như muốn nói bí mật gì đó với Hoài 21: "Tôi sẽ chờ em đến."
Hoài 21 khuôn mặt ngại ngùng dưới ánh tà dương như bị nhuộm lên một tầng đỏ ửng, trong lòng cũng phi thường chờ mong: "Em nhất định sẽ đến."
Không hiểu vì sao, tiềm thức cậu tin rằng vị giáo sư Trần này hôm đó sẽ tiết lộ cho mình một sự thật không ngờ.
Trương Viễn Hoài xem đến cảnh này, vẻ mặt nghiêm trọng, thầm mắng mình khi đó quá tin người.
Hai ngày sau, đúng như ngày hẹn giáo sư Trần, Hoài 21 giả bệnh nặng xin nghỉ một ngày, sau đó đặc biệt mua một bộ quần áo mới đến tìm y. Tuy nhiên còn một con đường nữa mới tới thì tiếng còi đột ngột vang lên, một chiếc xe ô tô tấp sát vào lề đường. Cửa kính hạ xuống, giáo sư Trần nhìn hắn từ đầu đến chân mấy giây rồi mới nở nụ cười: "Em lên xe đi."
Hoài 21 đáp lại bằng nụ cười xán lạn, không chút nghi kị mà leo lên xe hắn ta.
NN: Có bạn đã xung phong trả lời đầu tiên rồi, trong vòng 24 giờ nữa (cụ thể là trước 23 giờ 30/9/2023) nếu có thêm 1 bạn trả lời câu hỏi thì chủ nhật 01/10/2023 tui sẽ đăng 10 chương nha. Câu hỏi là gì thì phiền mọi người đọc ở thông báo thứ 2 trong hội thoại.Chiếc xe ô tô bon bon chạy trên con đường sầm uất, Hoài 21 bẽn lẽn lén nhìn y, thỉnh thoảng bắt được ánh mắt của nhau liền ngại ngùng quay phắt ra cửa sổ giả vờ ngắm khung cảnh bên đường. Cậu nào hay biết, có một giáo sư Trần vẫn đang ngồi trong nhà, thấp thỏm đợi cậu từ sáng sớm...
Mọi chuyện diễn ra như Trương Viễn Hoài nhớ, nhưng cũng không hoàn toàn giống như phán đoán của hắn.
Trương Viễn Hoài ngồi đối diện y, bắt đầu cảm thấy không đúng.
Tại sao y vẫn còn ngồi ở đây? Vậy, người đang đưa hắn đi là ai?!!
Trái ngược lại không khí ngưng trệ, tịch mịch trong nhà giáo sư Trần, hiện tại Hoài 21 và "giáo sư Trần" đang rẽ vào gara của một club sang trọng.
"Chúng ta đi đâu vậy? Không đến nhà anh sao?" Hoài 21 bước ra khỏi xe, nhìn vị "giáo sư Trần" đang mở cửa giúp mình, hiếu kì hỏi một câu.
"Giáo sư Trần" không vội đáp, hắn bỗng nhiên vươn tay ra ôm eo cậu làm cậu giật mình nhảy sang một bên với biểu cảm hoảng loạn. Hắn ta cười trừ như chưa có chuyện gì xảy ra, bấy giờ mới bình thản đáp: "Không đến nhà anh nữa, chỗ này thú vị hơn."
Hoài 21 bất an: "Vậy còn chuyện anh muốn nói với em?"
"Ở đâu cũng vậy thôi."
Không hiểu sao Hoài 21 cảm thấy người trước mặt mình hơi xa lạ, tính khí cũng trở nên hờ hững khó gần.
Không lâu sau, "Giáo sư Trần" dẫn hắn vào một phòng bao vip, Hoài 21 cảm nhận không khí mập mờ nên ngồi một góc không dám ho he gì.
Ly rượu lớn được đưa đến trước mặt Hoài 21, thấy cậu không đụng đến mà chỉ mãi trông chờ mình lên tiếng, "giáo sư Trần" nhướng mày một cái tỏ ý mời cậu uống trước, sau đó mới bắt chuyện được.
Cậu muốn nhanh nhanh kết thúc rồi chuồn lẹ, vì vậy dứt khoát một ngụm uống sạch. Rượu vừa xuống bụng như thiêu đốt ruột gan, tức thì cơ thể nóng hừng hực.
Đầu óc Hoài 21 chưa gì đã choáng váng hết cả lên.
"Anh, rốt cuộc, có chuyện, chuyện gì muốn nói, với em?" Cậu vừa nói, cơ thể vừa lung lay như cây sắp đổ.
"Giáo sư Trần" tỏ ra tốt bụng đỡ cậu, nhưng khi cậu đã vững vàng an vị trên ghế, hắn vẫn không lấy tay ra, ngược lại còn ám muội mơn trớn eo cậu.
"Ah! Buông tôi ra." Hoài 21 giật mình, kịch liệt đẩy hắn ra.
"Giáo sư Trần" kéo cậu lại, hai tay ôm cậu mạnh mẽ siết chặt, đôi môi tiến gần suýt chạm lên môi cậu thì Hoài 21 vội vàng xoay mặt né tránh, hắn ta vậy mà thuận thế hít tóc cậu, hôn lấy tai cậu.
Hoài 21 sợ hãi cùng cực, cậu giãy giụa trong bất lực, nghe tiếng cúc áo bị giật mà tuyệt vọng rơi nước mắt. Hắn ta cúi đầu như sắp hôn, đúng lúc này có một lực đạo vô cùng lớn kéo cậu tách ra khỏi "giáo sư Trần" biến thái, sau đó 'rầm' một tiếng chấn động, "giáo sư Trần" trong lúc không đề phòng bị người nào đó đạp té ra sàn.
Đầu óc Hoài 21 quay cuồng, đôi mắt phần vì khóc phần vì rượu mạnh khiến cậu mất tỉnh táo nên không nhìn được rõ ràng. Cậu nghiêng ngã đứng một bên, khó khắn lắm mới nhìn ra người vừa đến giải vây cho cậu.
Đó là một thanh niên cao xấp xỉ cậu, trang phục hơi giống đồ công sở. Cậu ta đội nón và đeo khẩu trang đen nên không nhìn rõ mặt, chỉ lộ ra đôi mắt không có nếp nhăn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, "giáo sư Trần" đã bắt kịp tiết tấu của cậu thanh niên kia. Cậu ta còn chưa kịp còng hắn lại, hắn đã nhanh nhảu đá một phát vào bụng cậu. Cậu nhíu mày, hai người không nói lời nào lại lao vào nhau hỗn chiến.
Không biết qua bao lâu, âm thanh ẩu đả biến mất, Hoài 21 chỉ nghe thấy hai tiếng "Chết tiệt" đầy cay cú của cậu thanh niên, sau đó không chống đỡ nổi mà ngất xỉu. Lúc cậu tỉnh dậy đã nằm trong khách sạn, cả "giáo sư Trần" và cậu thanh niên đều không biết tâm hơi. Bọn họ biến mất như chưa từng tồn tại, còn cậu thì bị khủng hoảng tinh thần.
Cùng lúc, Trương Viễn Hoài trông thấy biểu cảm thất vọng, từng chút nhuộm ưu tư nặng nề của giáo sư Trần, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thương xót khó tả.
Sai, quá sai rồi! Làm gì có chuyện này chứ?
Thế giới của hắn, sao có thể xuất hiện thêm một giáo sư Trần?
Người từng cho hắn cảm giác tương đồng với anh Vĩnh Thương, người dối lừa hắn khiến hắn ám ảnh, khiến hắn ghét cay ghét đắng, người này - Sao có thể vô tội như vậy được?
Hắn không tin đây là chân tướng thật sự. Cố chấp thuyết phục bản thân rằng những thứ xảy ra trước mắt chỉ là một giấc mộng lí tưởng bị trí não bóp méo sau khi gặp được Thượng Tích mà thôi. Bởi vì diện mạo này rõ ràng là của người hắn ghét nhất trên đời, người đó giả làm anh Vĩnh Thương lừa hắn để cưỡng bức. Nhưng đồng thời có một người tên là Thượng Tích mang đến tình yêu, giúp hắn vượt qua nỗi đau cũng mang khuôn mặt này, cho nên tiềm thức hắn mới sinh ra thương cảm, muốn từ giấc mơ thay đổi quá khứ của bản thân, đồng thời tẩy trắng cho người đàn ông này.
Đúng, chắc chắn là như thế.
Thượng Tích là giả, nhưng người đàn ông này là thật. Cảm giác về tình yêu và hạnh phúc Thượng Tích đem đến là thật, nhưng chuyện xấu người đàn ông này làm với hắn cũng là thật. Vì vậy cho dù có mượn diện mạo của anh ta tạo nên một anh Vĩnh Thương trong hình hài hoàn hảo gọi là Thượng Tích để viên mãn hóa kết cục của mình trên con đường tiệm cận suối vàng thì hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ kẻ đó.
Trương Viễn Hoài nghĩ đến đây liền không xót xa cho giáo sư Trần nữa.