Chương 01: Đòi nợ
Giang hồ không phải là nơi đánh đánh giết giết, giang hồ là nơi đối nhân xử thế.
Chốn quan trường càng hơn vậy, đôi khi nếu mắc nợ một ân huệ nào đó có thể phải trả một cái giá rất đắt mới có thể hoàn trả được.
Ngày chủ nhật khi Trần Quang Huy đang nghỉ ngơi thì bị anh họ gọi tới văn phòng.
Anh họ Diệp Ngọc Sơn là Cục trưởng Cục Tài chính của thành phố Đông Cảng, vị trí không cao nhưng quyền hạn lớn, việc sắp xếp công việc cho Trần Quang Huy đều nhờ một tay anh ta do đó nhà họ Trần vẫn luôn mang ơn đối với người anh họ hàng xa này.
“Anh, cuối tuần mà anh còn làm việc à?”, Trần Quang Huy đến sớm, đứng đợi ở cửa Cục Tài Chính đã một hồi.
“Đến rồi đấy à, đi, vào trong văn phòng uống tách trà, đợi lâu rồi hả?”
“Không, em vừa mới tới thôi”.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên tầng này chỉ có hai người họ, vừa vào cửa, Diệp Ngọc Sơn liền không dấu tích hỏi: “Quang Huy à, chú cũng đi làm hai năm rồi nhỉ, thế nào, đã có bạn gái chưa?”
Trần Quang Huy cười khổ: “Anh, không phải là anh không biết, em đi làm cũng không khác gì ngồi tù, cả ngày chỉ nhìn bọn họ đạp máy khâu, nào có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, đơn vị chúng ta kết hôn về cơ bản đều là thúc đẩy nội bộ, em không nhà không xe, không biết lúc nào mới đến lượt mình đây”.
Trần Quang Huy là một giám ngục, công việc này là do anh họ thu xếp, có biên chế, lúc mới nhậm chức quả thực cảm thấy không tồi, lương và phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt, chỉ là bị bó buộc, thực sự không khác biệt gì so với những người ngồi trong tù kia, rất khó tiếp cận với nữ giới.
Diệp Ngọc Sơn nghe vậy thì hai mắt sáng lên, càng thêm nhiệt tình chào mời anh ngồi xuống uống trà.
Từ khi bước vào văn phòng sang trọng của anh họ, Trần Quang Huy vẫn luôn quan sát vẻ mặt của anh ta, bởi anh hiểu rất rõ, từ khi giúp mình tìm được công việc anh cũng từng thử trèo lên gốc cây lớn là người anh họ này, hy vọng có cơ hội leo lên một tầng cao mới.
Kết quả từ đó về sau, anh họ tránh mặt anh giống như né tà, căn bản không cho anh cơ hội gặp mặt, cho dù anh muốn tặng quà đến nhà anh ta cũng bị chị dâu từ chối ngoài cửa.
Cho nên bây giờ anh họ lại nhiệt tình gọi mời bản thân tới cơ quan như vậy, nếu không có việc gì cần anh làm vậy mới là lạ.
Nhưng anh họ không nói, Trần Quang Huy cũng không chủ động dò hỏi, anh muốn nhìn xem người anh họ thân mang chức vụ quan trọng này rốt cuộc có tính toán gì?
Diệp Ngọc Sơn lan man một hồi, ngay cả tình hình hiện tại trong nhà của Trần Quang Huy cũng hỏi qua một lượt, tiếp đó anh ta mới mở két sắt, lấy ra một chiếc túi đựng hồ sơ giấy dai căng phồng đặt xuống trước mặt anh.
"Anh, đây là..."
“Em họ, trong này có một triệu tệ, anh gặp phải khó khăn, muốn chú giúp anh làm một việc”.
Trần Quang Huy không nhìn xem bên trong túi hồ sơ có thực sự nhét một triệu tệ hay không, nhưng anh đang nghĩ đây phải là vấn đề nan giải lớn cỡ nào, anh họ sẽ không kêu bản thân làm chuyện gì phạm pháp đó chứ, Trần Quang Huy do dự không lên tiếng, anh hiểu, bản thân nếu đã tới thì cho dù anh ta nhờ anh làm gì cũng là một cơ hội, một cơ hội giúp anh rời khỏi nhà tù.
Tiền đề là làm chuyện này mà không bị tống vào tù đạp máy khâu.
Lúc đầu Diệp Ngọc Sơn cũng có chút ngại ngùng, thấy Trần Quang Huy không hỏi là chuyện gì thì lại vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn kể lại cho anh nghe về khó khăn của mình khiến anh phải giật mình kinh ngạc tại chỗ.
Diệp Ngọc Sơn có một nhân tình bên ngoài, vô tình gieo xuống một ‘hạt mầm’ không thu dọn nổi, rơi xuống đất kết quả bén rễ đâm chồi, bây giờ người chủ của mảnh đất đó không thuận lòng nữa muốn anh ta phải ly hôn, nếu không sẽ tới cơ quan làm ầm ĩ một trận, đến lúc đó bên sứt càng bên gãy gọng, ai cũng đừng mong có kết cục tốt.
Diệp Ngọc Sơn hao phí rất nhiều công sức cuối cùng mới vỗ về được người phụ nữ đó, về phần đưa ra bao nhiêu lợi ích, Trần Quang Huy không biết, nhưng việc Diệp Ngọc Sơn muốn anh làm thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của anh..
“Anh, như vậy không ổn đâu, cô ta có thể đồng ý sao?”
“Anh và cô ta đã thỏa thuận xong rồi, cô ta chỉ muốn tìm một người để kết hôn, không muốn đứa con này sinh ngoài giá thú, để có một lời giải thích cho gia đình. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt anh tranh cử chức phó thị trưởng, không thể ly hôn, một năm, cho anh thời gian một năm, đợi đứa bé ra đời chú liền ly hôn với cô ta, thế nào…”
Diệp Ngọc Sơn môi trên chạm môi dưới thốt ra câu đó tựa hồ chuyện này thật sự rất đơn giản, Trần Quang Huy thầm nghĩ, chuyện này anh nói ra thì dễ dàng, nhưng đối với tôi thì ông đây sẽ không còn là trai tân nữa, sau này nếu kết hôn sẽ là người đàn ông có một đời vợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!