Chương 14: Quả nhiên chuyên nghiệp
Thật ra đây không phải biết rõ còn cố hỏi mà là muốn hai người họ nói rõ ràng vấn đề, bởi vì chuyện này quá lớn, anh không thể không đề phòng. Đề phòng cái gì nhỉ, đề phòng họ trở mặt không chịu nhận, lúc đó lên tiếng phủ nhận mọi thứ, chối bỏ trách nhiệm, đổ hết mọi chuyện lên đầu anh, như vậy anh sẽ không gánh nổi.
Do đó, trước khi vào nhà, anh đã bật chức năng ghi âm trong chiếc đồng hồ thông minh của mình, hơn nữa còn đeo đồng hồ đeo tay lên mắt cá chân, mà trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ cơ kim loại, mục đích là để che dấu đeo đồng hồ trong thời gian dài của mình, nếu không anh sẽ không thể giải thích được.
Tổ Văn Quân nhìn lướt qua Diệp Ngọc Sơn, nghiêng đầu cầm lấy một chai thuốc màu trắng từ bên cạnh mình rồi đặt lên bàn.
“Tối mai đưa chai thuốc này cho cô ta uống, chưa đến hai mươi bốn giờ, đứa bé kia sẽ biến thành một cái thai chết lưu, vì vậy việc cậu cần làm tối mai chính là cho cô ta uống hết chai thuốc này, còn phải uống thêm chút rượu nữa mới được. Như vậy vấn đề đứa trẻ có thể đổ lỗi tại cô ta uống rượu, sẽ không nghi ngờ cậu đâu”, với tư cách là một bác sĩ, lúc nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, quả nhiên cô ta rất chuyên nghiệp.
Chỉ là thái độ của Tổ Văn Quân vẫn chưa đủ, Diệp Ngọc Sơn nhất định phải lên tiếng mới được, thế là Trần Quang Huy đưa tay cầm lấy chai thuốc, nhìn về phía Diệp Ngọc Sơn, hỏi: “Anh Sơn, như vậy có được không?”
Vốn dĩ Diệp Ngọc Sơn không muốn lên tiếng, nhưng bị Trần Quang Huy hỏi như vậy, anh ta không nói gì cũng không ổn, bèn gật đầu đáp: “Cứ làm theo lời chị dâu chú đi”.
Trần Quang Huy tiếp tục hỏi Tổ Văn Quân: “Chị dâu, lúc đó loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Trong lòng tôi đã có tính toán rồi, đừng làm chết người, ít nhất thì tôi không thể có chuyện gì được đâu đấy?”
Nỗi lo lắng của Trần Quang Huy hợp tình hợp lý thôi, vấn đề anh hỏi cũng nằm trong phạm vi khả năng bình thường, vì vậy nên Tổ Văn Quân không thể không trả lời.
Đây không phải thứ gì khác, đây là thuốc, đây là đồ cho người khác uống, đã thế lại còn cho một người phụ nữ mang thai uống. Nếu có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Quang Huy không chịu trách nhiệm nổi.
Bởi vậy, Trần Quang Huy cần phải bắt Tổ Văn Quân nói rõ loại thuốc này có tác dụng phụ gì, một khi phát tác phải cấp cứu bằng cách nào, giới hạn là không thể gây chết người.
“Cậu yên tâm đi, loại thuốc này không màu không mùi, sẽ không ảnh hưởng gì đến bản thân Lục Hàm Yên đâu. Dù nó có ảnh hưởng đến thai nhi thì cũng không phát tác ngay tức thì được. Vì thế tôi mới bảo cậu cho cô ta uống chút rượu, kết quả rất có thể sẽ quy cho cô ta uống rượu”, Tổ Văn Quân giải thích.
Trần Quang Huy vẫn không yên tâm, anh phải biết rốt cuộc chai thuốc này có xuất xứ từ đâu, tên là gì, nếu xảy ra tình huống bất trắc, lúc cấp cứu cũng có thể nói cho bác sĩ biết Lục Hàm Yên đã uống phải thứ gì.
Việc nào ra việc đó, trả ơn là trả ơn, tuyệt đối không thể để bản thân mình dính dáng vào được.
“Thuốc này là của một người bạn cho tôi, được mang về từ nước ngoài…”
“Cái người kinh doanh dụng cụ y tế ấy à?”
Tổ Văn Quân gật đầu thay cho câu trả lời.
Trần Quang Huy đành bó tay, nói cách khác là loại thuốc này hoàn toàn không được bán trong nước, hơn nữa ngay cả tên cũng không biết, trán anh nhăn lại thành rất nhiều nếp.
Tổ Văn Quân lo lắng anh sẽ đổi ý, thủ tục đăng ký kết hôn cũng đã làm rồi, sắp đến ngày cử hành hôn lễ, đêm tân hôn sẽ bắt đầu ra tay, chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện đều sẽ kết thúc, không thể làm hỏng chuyện vào thời khắc này được.
“Trần Quang Huy, tôi bảo đảm loại thuốc này sẽ không ảnh hưởng xấu đến người mẹ, với lại sau khi uống vào nó sẽ được thải ra ngoài cơ thể rất nhanh. Dù cô ta có phát hiện rồi đi thử máu cũng không tra được gì đâu, ấy vậy mà cậu lại không chịu tin tôi, tôi là bác sĩ đấy”, Tổ Văn Quân cam đoan.
Trần Quang Huy nhìn vào mắt cô ta, trong mắt của Tổ Văn Quân tràn đầy hi vọng.
Lúc này Diệp Ngọc Sơn cũng lên tiếng: “Trần Quang Huy, kể từ lúc anh tìm chú thì chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi. Bọn anh sẽ không lừa chú đâu, chú yên tâm đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chú nghĩ bọn anh có thể bỏ trốn được à?”
“Đúng đấy, chúng tôi sẽ không làm chuyện hại người hại cả mình đâu”, Tổ Văn Quân hùa theo.
Cho dù nói thế nào thì giờ Trần Quang Huy không thể rút lui được nữa, anh chỉ có thể dồn hết tâm trí chạy về phía trước.
Lúc quay lại khách sạn, Trần Quang Huy được gọi đến văn phòng của Lục Hàm Yên. Lúc này cô ta đã khôi phục dáng vẻ nữ cường, nhưng bụng cô ta đã hơi nhô lên, trông nét mặt cô ta rất khó chịu.
“Diệp Ngọc Sơn tìm anh làm gì vậy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!