Chương 20: Theo tôi về nhà
Đương nhiên tỉ lệ phân chia giữa họ cũng rất khả quan.
Nếu không nhờ đi theo Tổ Văn Quân gặp cô Giám đốc Tiết này, có lẽ cả đời Trần Quang Huy cũng sẽ không biết bí mật trong này. Do đó, đây chính là lý do vì sao mặc dù bệnh viện mua thuốc với số lượng lớn nhưng giá thành của thuốc vẫn cao mãi không giảm.
Hơn nữa có một số loại thuốc đang dần biến mất, nhiều loại đổi tên và bao bì mới, tiếp tục tăng giá và quay trở lại cái nơi bẩn thỉu nhất là bệnh viện này.
Ba người trò chuyện rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Tiết Sam Sam đi về trước, Tổ Văn Quân và Trần Quang Huy tiếp tục uống trà.
“Cậu thấy sao?”, Tổ Văn Quân hỏi.
“À, tôi thấy những người như chị kiếm tiền quá đơn giản, người ta nói trên có chính sách, dưới có đối sách, quả thật không đơn giản chút nào”, Trần Quang Huy cười đáp.
“Nếu cậu không theo ngành này, khi cậu biết được những việc này nhất định sẽ mắng mẹ nó, giờ cậu làm trong đó thì có phải cảm thấy mình rất may mắn không? Tôi và anh cậu đã nói rồi, sẽ không bạc đãi cậu đâu, sao, cậu đã nghĩ ra tìm ai đại diện cho công ty này chưa?”, Tổ Văn Quân hỏi.
“Bắt đầu tìm rồi, chị của một người đồng đội của tôi, hiện nay đang mở một thẩm mỹ viện, không biết công việc kinh doanh thế nào. Mấy ngày trước khi kết hôn, tôi có đề cập với người đồng đội đó, cậu ấy bảo là không thành vấn đề”, Trần Quang Huy trả lời.
“À, được đấy, ai đáng tin là được, gia đình đồng đội cậu làm gì thế?”, Tổ Văn Quân rất quan tâm đến vấn đề này, cô ta có thể đẩy Diệp Ngọc Sơn từ một trưởng phòng dự toán từng bước lên đến vị trí Cục trưởng Cục Tài chính, đây không phải một người phụ nữ bình thường, cô ta chính là Claire phiên bản đời thực.
“Đồng đội của tôi tên là Cao Ninh, bố cậu ấy tên là Cao Hưng Ngôn…”, Tiêu Quân Hạo do dự một lát rồi đáp.
Trần Quang Huy rõ ràng cảm nhận được Tổ Văn Quân run lên khi nghe thấy cái tên này, tiếp theo cô ta hỏi ngược lại một câu: “Phải là Uỷ viên Thanh tra Cao Hưng Ngôn kia không?”
“Đúng vậy, hồi đi lính, đồng đội của tôi từng bảo là nhờ bố cậu ấy giúp tôi đút lót, dùng quan hệ nhờ vả. Tôi là đội trưởng của cậu ấy, nếu đã nợ ơn thì cả đời này phải cúi thấp đầu trước cậu ấy, cho nên tôi mới tìm anh tôi, đi tới nhà tù”, Trần Quang Huy cười khẽ.
Bên ngoài nhà hàng, Tiết Sam Sam lái xe rời đi, sau khi khởi động xe, cô ta gọi vào một số điện thoại: “Giám đốc Lục, đã bàn xong rồi ạ, có điều người mà cô ta tìm làm tôi thật bất ngờ, chắc chắn cô sẽ tò mò Tổ Văn Quân sẽ cho ai trao đổi với tôi đấy…”
“Là ai?”, Lục Hàm Yên nhíu mày hỏi.
“Chồng của cô, Trần Quang Huy, tôi không nhận nhầm đâu, mặc dù trong lễ cưới tôi chỉ nhìn từ xa, chính là anh ta, người này cũng tên Trần Quang Huy”, Tiết Sam Sam báo cáo.
“Tổ Văn Quân đúng là không chừa chỗ béo bở cho người ngoài mà. Được, tôi biết rồi”.
“Giám đốc Lục, tôi nghĩ mình cần phải nhắc nhở cô một câu, Tổ Văn Quân kia không phải người tốt lành gì đâu, sao cô có thể để anh rể thân thiết với cô ta thế chứ. Mặc dù họ có quan hệ chị dâu và em trai chồng, nhưng Tổ Văn Quân có thể làm ra chuyện gì thì thật sự khó nói, tôi thấy hai người có quan hệ tốt lắm đấy, cô cẩn thận nhé”, Tiết Sam Sam cảm thấy mình lo lắng cho Lục Hàm Yên nên mới nhắc nhở như vậy.
Lục Hàm Yên không nói gì, chỉ bảo mình đang bận, sau đó cúp máy.
Rốt cuộc mối quan hệ hôn nhân giữa cô ta và Trần Quang Huy ra sao, có chưa đến năm người biết, cho nên ở trong mắt rất nhiều người khác, tuy cuộc hôn nhân này có vẻ kì lạ, nhưng bên trong là gì chỉ e không ai biết được bao nhiêu. Cho dù Tiết Sam Sam là người của Lục Hàm Yên, cô ta cũng không biết bí mật đằng sau chuyện này.
Sau khi cúp máy, Lục Hàm Yên nhớ lại chuyện tối qua, thế là gọi điện thoại cho Trần Quang Huy bảo anh cút về ngay lập tức, Trần Quang Huy nhíu mày nghe máy.
“Giục tôi về ấy mà”, Trần Quang Huy nói với Tổ Văn Quân.
Tổ Văn Quân lại tỏ vẻ như người từng trải, cứ như rất hiểu sự thúc giục của Lục Hàm Yên vậy.
“Vậy cậu về đi, phụ nữ mà, đều như vậy cả, một khi ăn được lần đầu sẽ không nỡ đi ăn cái khác đâu. Em trai à, cứ yên tâm ăn đi, vài ngày nữa sẽ biết rõ thôi, nên cậu cứ nắm bắt cơ hội mấy ngày nay, có thể chơi được bao nhiêu thì chơi. Một người phụ nữ như vậy cũng không phải dễ dàng tìm được, chỉ là đến lúc trở mặt, cậu đừng đau lòng là được”, Tổ Văn Quân vừa cười vừa nói.
Nghe cô ta nói mà Trần Quang Huy đỏ hết cả mặt, hai người lần lượt rời khỏi nhà hàng.
Khi Trần Quang Huy quay lại khách sạn, thư ký của Lục Hàm Yên còn đang đợi trong đại sảnh.
Trông thấy Trần Quang Huy, cô ta lập tức đi tới, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Lục đang tức giận, ở trên lầu đợi anh đấy ạ, ai đi đâu vậy?”
“Ra ngoài đi ăn với bạn, có chuyện gì thế?”, Trần Quang Huy không chút hoang mang hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!