Chương 28: Rốt cuộc là con của ai
“Cứ cho là vậy đi, con đàn bà chết tiệt này còn giả vờ với anh, nếu không phải nể tình cô ta mang thai, anh rất muốn tát cho cô ta mấy cái bạt tai, dám lừa anh, chán sống rồi đây mà”, Diệp Ngọc Sơn vẫn căm tức nói.
Trần Quang Huy nhíu mày: “Việc này khó giải quyết rồi, nếu chưa trở mặt thì còn có thể thương lượng giải quyết làm sao đó. Giờ hai người trở mặt, nếu cô ta tố việc này lên thị uỷ, chức thị trưởng của anh vẫn chưa tới tay, có thể ảnh hưởng tới anh không? Một khi việc này truyền ra ngoài, lãnh đạo nhất định sẽ thà tin là có chứ còn hơn không”.
“Anh xem đi kìa, Trần Quang Huy còn nhìn xa trông rộng hơn cả anh, anh đã nhẫn nhịn lâu thế rồi, không thể nhịn thêm một chút nữa sao? Có nhiêu đó cũng không giữ bình tĩnh được, bây giờ phải xử lý thế nào?”, Tổ Văn Quân tức giận hỏi.
Diệp Ngọc Sơn cũng rất bực mình, ban đầu lúc trút giận, tâm trạng rất sung sướng, nhưng về nhà bị vợ mắng một trận, anh ta cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đúng nhỉ, anh ta vẫn chưa nhậm chức thị trưởng, nếu chuyện giữa anh ta và Lục Hàm Yên truyền ra ngoài, mặc dù cô ta đã kết hôn, nhưng lời đồn này tựa như tơ liễu mùa xuân, đâu đâu cũng có.
Hơn nữa Trần Quang Huy nói rất đúng, một khi cán bộ được đề bạt có tin đồn thất thiệt, bình thường sẽ bị tạm hoãn, nhưng cái tạm hoãn này không biết sẽ phải đợi đến bao giờ. Ngày nào chưa có văn kiện của Đảng, cái gọi là đề bạt kia sẽ chưa được quyết định.
Lãnh đạo đã nhiều công việc rồi, chẳng ai muốn chịu trách nhiệm vì đề bạt một cấp dưới có tin đồn thất thiệt cả. Do đó, nếu chuyện của Lục Hàm Yên và anh ta bị báo với thị uỷ, việc đề bạt của anh ta sẽ có thể xảy ra vấn đề.
Điều chết người nhất là giữa anh ta và Lục Hàm Yên không phải không có gì, họ đã từng quen nhau, hơn nữa anh ta cũng không xác định Lục Hàm Yên có đang nắm trong tay bằng chứng về mớ bòng bong ấy giữa anh ta và cô ta hay không. Nghĩ tới đây, Diệp Ngọc Sơn toát đầy mồ hôi lạnh.
Trông thấy sắc mặt của Diệp Ngọc Sơn có vẻ không được tốt, Trần Quang Huy bèn xin phép ra về trước, còn lại là chuyện của hai người này, không liên quan gì tới anh cả, hiện tại cũng không phải thời điểm bỏ đá xuống giếng. Anh nghĩ đợi hai người này cãi nhau xong trước đã, để mai rồi tiếp tục nói xem cần làm gì.
Sau khi Trần Quang Huy đi, Tổ Văn Quân thật sự đã đi tới tát vào miệng Diệp Ngọc Sơn một cái.
Nhưng Diệp Ngọc Sơn không dám đánh trả, thậm chí còn không dám lên tiếng, anh ta chỉ sờ lên khoé môi mình, chảy máu rồi, có thể thấy Tổ Văn Quân đã mạnh tay đến mức nào.
“Anh có não không? Não có phát triển không thế, đã từng này tuổi rồi, lại còn làm lãnh đạo nhiều năm mà chẳng bằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nữa. Trần Quang Huy tới tìm tôi là để hỏi cách giải quyết chuyện giữa cậu ta và Lục Hàm Yên, bây giờ anh bảo anh ta phải xử lý thế nào, kết thúc sao đây?”, Tổ Văn Quân nghiêm nghị hỏi.
Nhìn Tổ Văn Quân phẫn nộ, Diệp Ngọc Sơn quỳ phịch xuống đất.
Anh ta biết mình có khả năng đến đâu, chức phó thị trưởng này của mình từ đâu mà có, nên lúc này anh ta không thể cầu xin người khác, chỉ có thể cầu xin vợ mình.
Diệp Ngọc Sơn quỳ gối trước mặt Tổ Văn Quân, giơ tay tát vào miệng mình một cái để thay cho thái độ nhận lỗi.
“Vợ à, là lỗi của anh, tại anh tức quá nên mới…”
Tổ Văn Quân bất đắc dĩ cười khẩy một tiếng: “Anh tức không chịu được, vậy còn tôi, tôi có tức đến mức không nhịn được bao giờ chưa? Chồng tôi ngoại tình với một người đàn bà lăng loàn, tôi còn phải giải quyết hậu quả giúp, có phải anh cảm thấy trời sinh tôi đã rộng lượng như thế rồi không? Anh có thể muốn làm gì thì làm phải không?”
“Vợ ơi, anh không có ý này, giờ anh rất đàng hoàng, chưa làm gì nữa cả. Em hãy tin anh, anh…”
“Biến đi, đừng chắn đường tôi”, nói xong, Tổ Văn Quân đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi nhà, để lại một mình Diệp Ngọc Sơn quỳ gối trong căn phòng khách lộn xộn.
Người khó xử nhất hiện giờ chính là Trần Quang Huy, vốn dĩ anh đến để chịu trách nhiệm thay, nhưng lại chợt phát hiện trách nhiệm này có vẻ đã chịu sai rồi.
Tiếp tục gánh vác là không thể nào, bởi vậy khi anh trở về khách sạn và gặp Lục Hàm Yên, cô ta đang khóc trong văn phòng.
Trần Quang Huy không lên tiếng, ngồi bên cạnh chờ cô ta khóc xong, chờ cô ta đưa ra một quyết định. Đương nhiên, anh không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, anh đã hi sinh lần kết hôn đầu tiên của mình. Mẹ nó, sau này kết hôn với người khác, con gái người ta sẽ ngại chết.
“Họ đã nói cho anh biết hết rồi à?”, Lục Hàm Yên khóc đến mức mắt sưng lên như quả đào mật.
Trần Quang Huy gật đầu, vẫn không lên tiếng.
“Anh muốn sao, muốn ly hôn ngay với tôi chứ gì? Đứa bé này không phải con của Diệp Ngọc Sơn, tôi cũng không còn lý do gì để giữ anh lại cả”, Lục Hàm Yên đau thương cười.
“Cũng chưa chắc đâu”, Trần Quang Huy đáp.
Lục Hàm Yên sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”
Trần Quang Huy tiếp tục nói: “Cô nhìn đi, chúng ta vừa mới kết hôn, cô còn đang mang thai, giờ mà ly hôn thì cô ăn nói với người nhà mình thế nào, có đúng không?”
Lục Hàm Yên biết anh không tốt bụng như vậy, có lẽ tiếp theo sẽ đưa ra điều kiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!