Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Triệu Thần Vũ, ba chữ này là cái tên mà tôi thường xuyên nghe thấy sau khi vào đội cảnh sát hình sự, có thể nói là như sấm bên tai.

Kiểu người như thế này có rất nhiều.

Có người nói cậu ta là người tài giỏi trong giới hắc đạo;

Có người nói ngay cả cảnh sát cấp cao cũng cực kỳ kiêng kỵ sự tồn tại của cậu ta;

Có người nói, cậu ta là tội phạm mà cả đời này đội cảnh sát hình sự cũng không bắt được.

Người tên Triệu Thần Vũ này thật sự rất lợi hại.

Ít nhất là trong mấy năm tôi ở đội cảnh sát hình sự, cậu ta là tên vĩnh viễn có thể sống thoải mái tiêu sái dưới mí mắt của cảnh sát, bởi vì không có chứng cứ nên bọn tôi cũng không thể nào bắt được cậu ta.

Người này thông minh nhất ở chỗ, chính là cho tới giờ cậu ta chưa từng để tay mình nhiễm bẩn.

Những năm này, tôi ngầm giao thủ với cậu ta rất nhiều lần.

Có thể cậu ta biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật của tôi, nếu không thì tôi đã biến mất khỏi cõi đời này từ lâu rồi.

Tôi coi cậu ta là mục tiêu của mình, cậu ta trở thành suy nghĩ của tôi, cũng trở thành đối tượng truy nã cần bắt về quy án của tôi.

Sau đó tôi thật sự làm được.

Cuối cùng thì tôi cũng thành công kề súng vào đầu cậu ta, tự tay đeo còng tay cho cậu ta, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận tống cậu ta vào tù.

Ngày đó, ánh mắt cậu ta đánh giá tôi quá mức trần trụi, tôi cũng không để ý.

Chỉ là khi cậu ta đột nhiên nói một câu tôi cười rất dối trá, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác bị người khác nhìn thấu.

Dưới mí mắt cậu ta, dường như là tôi không có chỗ trốn, bị nhìn thấu sự giả nhân giả nghĩa.

Sau đó thì xảy ra một vụ nổ mạnh.

Theo như lời cậu ta, chẳng qua đó chỉ là do kẻ thù cũ của cậu ta bỏ đá xuống giếng.

Nhưng chỉ có tôi biết, chỉ là do chính Triệu Thần Vũ không muốn sống nữa thôi.

Quả bom kia vốn chẳng phải do kẻ thù nào gài vào cả, là do chính cậu ta muốn chấm dứt sinh mệnh mình.

Tôi không tìm thấy lý do mà cậu ta không muốn sống nữa.

Không phải cùng đường, cũng không phải muốn đồng quy vu tận với cảnh sát.

Bởi vì dựa theo chứng cứ vài năm nay về cậu ta, sau khi ra tù thì hoàn toàn có thể ngóc đầu lại, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Tôi không biết tại sao mình lại để ý điều này như vậy.

Tựa như rõ ràng là tôi bị bom của cậu ta làm bị thương nặng, lại vẫn chịu liều lĩnh hiến máu cứu cậu ta.

Sau đó, đại khái là tôi cũng hiểu được.

Ba chữ Triệu Thần Vũ này đã trở thành chấp niệm của tôi.

Cho dù cuối cùng tôi đã bắt được cậu ta, nhưng chấp niệm này vẫn không biến mất hoàn toàn.

Mấy năm nay, vì muốn trừng trị cậu ta theo pháp luật mà tôi đã nỗ lực rất nhiều, chỉ cần tưởng tượng là người này sẽ chết, lòng tôi lại cảm thấy trống vắng vô cùng.

Cho nên tôi muốn cậu ta phải sống thật tốt, sống để trả giá cho những gì cậu ta đã gây ra.

Chỉ là tôi trăm triệu lần không ngờ được, tôi hiến máu chỉ xuất phát từ tư tâm và đạo đức nghề nghiệp lại trở thành bước ngoặt để cậu ấy yêu tôi.

Trước khi vào tù, cậu ấy thật sự muốn gặp mặt tôi một lần.

Cậu ấy nói cậu ấy sẽ sửa chữa sai lầm.

Cậu ấy nói cậu ấy sẽ biểu hiện thật tốt ở trong tù.

Cậu ấy còn bảo tôi hãy chờ cậu ấy ra tù.

Lúc ấy tôi không để bụng, cười nói hai câu có lệ, cậu ấy còn cười ngu với tôi.

Trước khi đi, có một câu của cậu ấy làm tôi nhớ rất lâu, rất lâu.

Đại khái là cậu ấy khuyên tôi đừng sống dối trá như vậy nữa, ở trước mặt cậu ấy, tôi có thể làm chính bản thân mình.

Cho tới bây giờ, chưa từng có ai nói với tôi như vậy.

Trong cuộc sống hàng ngày, tôi luôn bày ra khuôn mặt tươi cười hòa nhã.

Tôi cũng biết, bởi vì mặt tôi đẹp nên có rất nhiều cô gái trong cục cảnh sát thích tôi.

Nhưng đối mặt với sự theo đuổi và ngầm ám chỉ của những cô ấy, tôi chi cảm thấy chán ghét và phiền phức.

Tôi sẽ nghiêm túc viết thiệp chúc mừng vào ngày lễ tết, cũng sẽ thân thiết nhận lấy quà của người khác tặng. Chỉ là vừa rời mắt một cái thì sẽ không biết tiện tay ném đi đâu, cuối cùng cũng không tìm thấy nữa.

Tôi cực kỳ không thích đối nhân xử thế, nhưng lại có thể xử lý nó vô cùng gọn gàng.

Thậm chí tôi còn cảm thấy mình vừa máu lạnh vừa dối trá.

Lúc đồng nghiệp bạn bè khó chịu hay bị tổn thương, tôi có thể bày ra biểu tình đồng cảm và đưa ra biện pháp an ủi, nhưng trong lòng lại không một gợn sóng, thậm chí là khinh thường, hoàn toàn không có chút đồng tình nào.

Triệu Thần Vũ nói rất đúng.

Tôi cười vô cùng dối trá.

Chỉ có cậu ấy có thể nhìn ra ngụy trang của tôi, hi vọng tôi hãy sống thật với chính mình.

Sau đó mỗi lần tôi tươi cười ân cần hỏi han người khác, tôi sẽ nhớ tới những lời này cùng với ánh mắt chân thành tha thiết của Triệu Thần Vũ.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác chết lặng và hư không khi máu bị lấy khỏi cơ thể.

Trên người Triệu Thần Vũ chảy một phần máu của tôi.

Tuy không tính là như chân với tay, nhưng cũng trở thành một loại ràng buộc giữa tôi và cậu ấy.

Gen nói, bản năng của con người vốn là ích kỷ, bọn họ chỉ yêu chính bản thân bọn họ.

Vậy trên người Triệu Thần Vũ có một phần "tôi", có phải là sau này... tôi cũng sẽ yêu thương cậu ấy không?

Sau đó Triệu Thần Vũ ra tù.

Nhưng chấp niệm và ràng buộc không thể nói rõ được của tôi với cậu ấy lại không bị cắt đứt.

Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.

Cho nên tôi nhận nhiệm vụ kia.

Cho nên tôi tới huyện nhỏ kia.

Cho nên tôi dự định đến "giám thị" cậu ấy.

Nhắc tới cũng kỳ lạ.

Tôi không thích người khác quấn riết lấy mình.

Con gái cấp trên của tôi chính là kiểu người này.

Nhưng đối với sự dây dưa của Triệu Thần Vũ, cảm giác của tôi lại chỉ là cười bất đắc dĩ, không có chút phản cảm hay bài xích nào.

Tôi có đam mê đặc biệt với BDSM, nhưng lại chỉ làm dom.

Cho dù tôi có khuynh hướng M ẩn, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép tôi tùy tiện cúi đầu thần phục người khác.

Sau đó tôi lựa chọn mới phát hiện, người duy nhất mình có thể chấp nhận chỉ có Triệu Thần Vũ.

Tôi hi vọng mình có thể điều giáo cậu ấy, cũng hi vọng chính mình có thể quỳ trước mặt cậu ấy nhận điều giáo.

Tiếc là cái tên này ngu ngốc hoàn toàn không hiểu gì về phương diện này, còn cần tôi dẫn đường và kéo xuống hố.

Mãi đến lúc tôi quỳ trên mặt đất, gọi Triệu Thần Vũ một tiếng "chủ nhân" xa lạ, tôi mới biết được, hóa ra thần phục người yêu của mình cũng là một chuyện cực kỳ đáng hưởng thụ.

Tôi yêu cậu ấy.

Cho nên...

Tôi mới cam tâm tình nguyện thần phục.
Nhấn Mở Bình Luận