Edit: Nananiwe
Sự thật chứng minh, cho dù người nào đó đã hưng phấn đến bắn, nhưng do phải chịu đựng lâu nên miếng thịt mềm rũ xuống giữa háng lại bắt đầu cứng lên.
Chọc chọc, vô ý đâm vào thân thể cách một lớp quần áo của Nhậm Bách Nhiên.
Điều giáo chấm dứt, Triệu Thần Vũ cũng không cần thiết phải nhịn nữa.
Hắn lập tức đảo khách thành chủ, ôm lấy đè Nhậm Bách Nhiên dưới thân.
Sàn nhà được trải một lớp thảm rất dày, nằm trên đó cũng sẽ không khó chịu.
"Chủ~nhân?" Triệu Thần Vũ gọi rất khẽ, còn cố ý nói chậm lại: "Hiện giờ, em phải chịch anh."
"Nô lệ không đủ tư cách kia của anh, hiện giờ, đang đè lên người anh đó..."
"Ồ?"
Nhậm Bách Nhiên hơi nhếch mày, thân thể lập tức nằm yên, hai chân giơ cao khoảng bốn mươi lăm độ, cười nhắm mắt lại.
"Vậy em đừng làm tôi thất vọng là được."
Đối mặt với khiêu khích không biết sống chết của người dưới thân, Triệu Thần Vũ cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng nặng hơn một chút.
Hắn giống như đang trả thù...
Không chỉ cởi sạch đồ trên người Nhậm Bách Nhiên mà còn cúi xuống liếm hai hạt đậu đỏ trên ngực, sau đó nhân lúc Nhậm Bách Nhiên đang hưởng thụ thì bất ngờ cắn xuống cả hai bên.
Vị trí mẫn cảm đột nhiên bị thương làm Nhậm Bách Nhiên nháy mắt căng chặt cơ thể, da gà da vịt nổi lên khắp người, cơ thể như không có chỗ đứng mà mặc dòng nước chảy xiết xuyên qua, vừa đau đớn vừa điên cuồng.
Triệu Thần Vũ cúi xuống bên tai Nhậm Bách Nhiên: "Cái này trả cho hai roi vừa nãy của anh, cảm giác thế nào?"
Nhậm Bách Nhiên vẫn không mở mắt, chỉ là miệng tràn ra tiếng rên rỉ đè nén, quả thực là làm Triệu Thần Vũ mềm nhũn.
"Cũng không tệ lắm, tiếp tục?"
"Đồ chết tiệt nhà anh..." Dục vọng trong mắt Triệu Thần Vũ như muốn tràn ra.
Hắn túm Nhậm Bách Nhiên lên, điều chỉnh thành tư thế quỳ ban nãy, để hai tay anh chống xuống đất, còn mình thì quỳ phía sau, túm chặt eo anh rồi đẩy dục vọng của mình tiến vào.
Một khắc ấy, tính khí va chạm như biến thành roi, quất lên mông Nhậm Bách Nhiên từng cái một, tiếng đánh càng ngày càng kịch liệt.
Mãi đến khi hai cánh mông bị đâm đến phiếm hồng, Nhậm Bách Nhiên không ngăn cản được, cơ thể vô thức tiến về phía trước muốn tránh né thứ vũ khí sắc bén phía sau.
"Còn muốn chạy?"
Hai tay Triệu Thần Vũ kéo người trở về, nhặt thước dạy học bên cạnh Nhậm Bách Nhiên lên, vòng nó qua cổ anh như đang cưỡi ngựa, làm Nhậm Bách Nhiên không nhịn được ngửa đầu thở dốc.
Triệu Thần Vũ vẫn chưa cởi bỏ dây chuyền lục lạc trên cổ, theo vận động kịch liệt mà vang lên không ngừng.
Triệu Thần Vũ vừa thúc vừa xấu xa nói: "Chủ nhân à, ngài nhìn bộ dáng dâm đãng này của ngài đi. Ngài đoán xem, nếu em chụp ảnh rồi gửi đến nơi làm việc của ngài, đồng nghiệp của ngài sẽ nghĩ như thế nào đây?"
"Chắc chắn là bọn họ khó mà tin được nhỉ? "Ai mà biết được nam thần ngày thường ôn hòa khiêm tốn của cục cảnh sát bọn họ lại mở hai đùi ra, bị chịch đến chết đi sống lại mà vẫn còn thở dốc liên tục..."
Nhậm Bách Nhiên ở phía trước nghe xong phì cười.
"Rất... rất không tệ nha, nhanh như vậy đã có thể... học một suy ra ba rồi."
Triệu Thần Vũ hung hăng kéo roi về phía sau, độ cong mà Nhậm Bách Nhiên bị ép phải ngửa lên lại càng lớn hơn.
"Còn không phải do anh dạy tốt à?" Triệu Thần Vũ đè thấp thắt lưng Nhậm Bách Nhiên xuống, dùng toàn lực đâm vào.
"Hiện giờ có còn cảm thấy em không đủ tư cách nữa không?"
"Nói mau, em có xứng chịch anh không? Hửm?"
Nhậm Bách Nhiên cũng không ngờ Triệu Thần Vũ lại mang thù như vậy.
Trong mắt Nhậm Bách Nhiên, khuôn mặt ngây thơ giống trẻ con, bộ dáng cần người khác thừa nhận mình này quả nhiên là vừa hung dữ ngang ngược lại vừa đáng yêu.
Anh quay đầu lại cắn lên môi Triệu Thần Vũ, hai người gặm cắn môi nhau, hôn sâu triền miên.
"Đủ." Ánh mắt Nhậm Bách Nhiên nhìn Triệu Thần Vũ chứa đầy cưng chiều cùng với bất đắc dĩ: "Chỉ có em đủ tư cách."
Triệu Thần Vũ nhất thời vui như trẩy hội.
Hết thảy từ ngữ cũng không biểu đạt được kích động kia đều bị hắn dùng động tác kịch liệt dưới thân để chứng minh.
Lỗ mãng lại không thể lượng sức.
...
Mà từ sau ngày hôm đó, chiều nào trước khi về nhà, Nhậm Bách Nhiên cũng cùng Triệu Thần Vũ vào gian phòng điều giáo này một lượt.
Mỗi lần đưa thẻ phòng cho bọn họ, cậu trai đứng trước quầy lại càng kinh ngạc hơn.
Có thể ngay cả bản thân Triệu Thần Vũ cũng không ý thức được, danh tiếng của Nhậm Bách Nhiên trong cái giới nhỏ này lớn đến mức nào.
Mọi người trong giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng đều muốn một ngày nào đó có thể trở thành sub của Nhậm Bách Nhiên, được anh đích thân điều giáo.
Tiếc là cho tới giờ Nhậm Bách Nhiên vẫn không có sub cố định, hơn nữa còn vô cùng khó hẹn, bình thường nếu hẹn được một lần rồi thì sẽ không hẹn được lần thứ hai.
Mà cổ tay Triệu Thần Vũ chính là được nắm như vậy.
Nghĩ cũng biết là, cơ hội mỗi ngày được Nhậm Bách Nhiên điều giáo của Triệu Thần Vũ mà rơi vào trong tai sub khác thì nó sẽ chấn động đến mức nào.
Trong mấy ngày này, Nhậm Bách Nhiên cũng thử dùng những dạo cụ cơ bản nhất với Triệu Thần Vũ.
Những kiến thức như nên chơi những đạo cụ này thế nào, khi chơi thì cần chú ý những gì, bật công suất nào sẽ đem lại hiệu quả gì,... đều được Triệu Thần Vũ tự mình thử nghiệm một phen, cũng khiến hắn có thể nắm bắt được một mức độ nào đó.
Có thể nói, mấy ngày nay Triệu Thần Vũ được Nhậm Bách Nhiên điều giáo sảng khoái tới cỡ nào.
Mà bởi vì Nhậm Bách Nhiên sẽ không còn tăng ca không về nhà như mấy hôm trước nữa nên tần suất Triệu Thần Vũ gây chuyện thị phi rõ ràng cũng giảm xuống không ít, đồn công an cũng hiếm có một ngày yên ổn, tác phong và kỷ luật của huyện nhỏ cũng tốt lên rất nhiều.
Những đàn em của Triệu Thần Vũ sau khi nhìn thấy đại ca bọn họ cuối cùng cũng không còn lệ khí sâu ngùn ngụt như trước kia nữa, ngược lại mặt mày hớn hở cả ngày cũng vui vẻ như mừng lễ quốc khánh.
Có thể nói, thái độ của Nhậm Bách Nhiên với Triệu Thần Vũ liên quan đến ngày lành của cả hai phe hắc đạo và bạch đạo, chỉ là không ai biết điều này thôi.
Giữa trưa, Triệu Thần Vũ thuê một phòng cách đồn công an không xa lắm.
Lúc tên đàn em kia nghe nói là thuê phòng vì Nhậm Bách Nhiên, cậu ta còn thử thăm dò Triệu Thần Vũ xem có cần sắp xếp người phục vụ hay không.
Có lẽ là bởi vì trước đây, lúc Triệu Thần Vũ đang vui vẻ thì ý nghĩa của việc "thuê phòng" này có thể là chuyện rất lớn, không phải bí mật đánh đối phương một trận thì chính là làm một hiệp.
Căn cứ vào quan hệ ác liệt của đại ca nhà mình cùng với tên cớm ở cục cảnh sát kia, tất nhiên là lũ đàn em sẽ nghiêng về vế trước hơn.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã rửa tay chậu vàng, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tất nhiên cũng có thể cung cấp cho đại ca mấy tên mập mạp.
Chỉ là Triệu Thần Vũ đi quá gấp, cũng không giải thích nhiều với bọn họ, sau khi hắn nói một câu không cần thì bọn đàn em vẫn canh giữ ngoài phòng, chuẩn bị nếu phát hiện tình huống không thích hợp thì sẽ lập tức xông vào.
Mà hai người trong phòng mới có nửa ngày không gặp, Triệu Thần Vũ đã không kiềm được ôm lấy Nhậm Bách Nhiên, đè người ta xuống hôn hít.
Tất nhiên là không tránh được việc bị Nhậm Bách Nhiên chế nhạo một trận.
"Sắp tới kỷ niệm một năm hoạt động của quán BDSM kia, tôi định mang em đi cùng, không biết ý của em thế nào?"
Triệu Thần Vũ thở phì phò, hỏi: "Đó là gì?"
"Thật ra chỉ là dom của câu lạc bộ mang theo sub của mình tham gia hoạt động gặp mặt. Có thể tham khảo nội dung điều giáo với nhau và lên sân khấu biểu diễn, để tất cả mọi người thấy hình thức điều giáo giữa hai người.
Nhậm Bách Nhiên xoa đôi môi bị cắn sưng đỏ của mình, giả bộ lơ đãng nói: "Tất nhiên là, nếu em không muốn đi thì cũng không sao, tôi đi cùng người khác cũng được."
"Cút đi, đồ chết tiệt nhà anh!"
Triệu Thần Vũ cắm lên cần cổ tuyết trắng bại lộ ra bên ngoài của Nhậm Bách Nhiên: "Nếu anh dám ra ngoài với người khác, ông nhất định sẽ đánh gãy chân anh!"
Nói xong, Triệu Thần Vũ chuân bị kéo quần áo của Nhậm Bách Nhiên, bắt đầu động tay động chân.
"Đừng." Nhậm Bách Nhiên ngăn lại hành vi thú tính của hắn: "Chiều nay cục cảnh sát của tôi có việc cần phải ra ngoài, không chịu được sức ép như vậy."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Triệu Thần Vũ bắt lấy tay Nhậm Bách Nhiên, đặt lên trên "lều trại" của mình: "Cảnh sát Nhậm à, dù sao ngài cũng là người khơi mào, ngài phải tự tay dập lửa đi chứ?"
Nhậm Bách Nhiên bất đắc dĩ, đành phải cởi dây lưng của Triệu Thần Vũ, luồn tay thâm nhập vào trong quần hắn, vuốt ve miếng thịt mềm đang có dấu hiệu đứng lên kia.
Nhìn thấy dáng vẻ ý loạn tình mê của Triệu Thần Vũ, trong mắt Nhậm Bách Nhiên toàn là ý cười: "Thích như vậy sao? Em sẽ không tráng niên chết sớm đấy chứ?"
Triệu Thần Vũ vừa định phản bác, tính khí nửa người dưới của hắn đã bị một nơi mềm mại, nóng bỏng, ướt át bao lấy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, thấy Nhậm Bách Nhiên bỏ hết phong thái mà lấy lòng mình, máu nóng sôi trào khắp toàn thân giống như đạt tới cao trào, thậm chí trong đầu đã biến thành màu đen, trong mắt đều là không thể tin được.
Nhậm Bách Nhiên vừa mút vừa cong mắt cười nhìn Triệu Thần Vũ.
Chỉ một lát sau, dưới tiếng thở dốc khó có thể ức chế được của Triệu Thần Vũ, hắn nhanh chóng bắn vào miệng Nhậm Bách Nhiên, làm cả căn phòng tràn ngập mùi tanh nồng.
Nhậm Bách Nhiên đứng dậy, lấy nước trên bàn để súc miệng, nuốt nốt một ít tinh dịch còn sót lại xuống dưới.
Chỉ là lúc vừa định đi thì bị Triệu Thần Vũ túm lại, quả thực là cũng muốn anh được hưởng thụ hắn phục vụ một lần. Nhậm Bách Nhiên cũng vô cùng vui vẻ mà hưởng thụ.
Mấy tên đàn em ngoài cửa đứng ở góc tường nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ vừa rồi của Triệu Thần Vũ, cả bọn hai mặt nhìn nhau.
"Nhất định là đại ca bị tên cớm kia đả thương rồi! Con mẹ nó bọn mày có nghe thấy tiếng vừa nãy của đại ca không? Hình như đại ca không chịu được nữa rồi!!"
"Con mẹ cái thằng cớm này! Thù oán cái mẹ gì chứ! Tính nhằm vào đại ca tụi mình à! ĐCM nó, ông phải xông vào báo thù cho đại ca!!"
Một tên đàn em lập tức lui về phía sau vài bước, sau đó xông lên, một cước đá tan cửa phòng.
Giây tiếp theo, cả lũ đàm em phía sau hùng hùng hổ hổ mà bước vào, lại thấy một hình ảnh thế này...
Đại ca nhà mình đang quỳ trên mặt đất ôm đùi tên cớm kia không cho hắn ta đi, còn cò kè mặc cả là chơi một hiệp thì chơi một hiệp...
Cảnh tượng ấy quả thực là làm mọi người khiếp sợ đến rớt cằm, nửa ngày vẫn không hoàn hồn.
"Tới đúng lúc lắm! Mau tới đây chào anh dâu của bọn mày, bảo anh ấy ở lại đừng đi nữa!"
Nhậm Bách Nhiên không nói gì, nhìn Triệu đại lão ngay cả mặt mũi cũng không càn này, đang nghĩ xem sau này điều giáo thì còn bao nhiêu câu để kích thích cảm giác thẹn của Triệu Thần Vũ.
Chỉ sợ là sẽ ngày càng khó khăn.
...
Buổi tối hôm sau.
Triệu Thần Vũ theo Nhậm Bách Nhiên vào nơi tổ chức hoạt động kỷ niệm của câu lạc bộ BDSM, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Nơi đó giống như một bữa tiệc party long trọng, nơi nơi đều là nô lệ trần truồng đầy vết roi trên người đang quỳ dưới chân đàn ông, có người thì nằm sấp xuống thuận theo, có người lại lấy lòng mà liếm tính khí của chủ nhân.
Những người bên trong đó, nô lệ thì đeo xích chó, chủ nhân thì dắt nô lệ đi tới đi lui trên mặt đất, thỉnh thoảng có mấy chủ nhân tính tình tốt mới cho phép nô lệ đeo xích chó đứng thẳng, cúi đầu mà đi.
Dưới ánh đèn được bố trí sáng ngời, ai không biết còn tưởng đây là bữa thịnh yến của tầng lớp quý tộc. Các chủ nhân mặc tây trang đi giày da chạm cốc với nhau, giới thiệu cho nhau nô lệ của mình, sau đó tạm thời điều giáo nô lệ cũng là chuyện rất bình thường.
Triệu Thần Vũ đi theo Nhậm Bách Nhiên cả một đường, không quen bất kỳ ai ở nơi này cả.
Chỉ có Nhậm Bách Nhiên vẫn luôn dừng lại chào hỏi với những dom khác, ánh mắt những người này vô tình cố ý mà đảo qua người hắn, để lộ ra mơ ước, tò mò, kinh ngạc...
Trên đời lắm chuyện kỳ quặc, cái gì cũng có đủ cả.
Nhưng Triệu Thần Vũ hoàn toàn không có hứng thú gì với những người này.
"Ngài Nhậm à, đây là sub mới của ngài sao? Lần này định chơi mấy ngày?" Cuối cùng cũng có người bắt đầu trêu ghẹo.
Nhậm Bách Nhiên thoáng nhìn qua người đang đen mặt phía sau, kéo Triệu Thần Vũ hoàn toàn không giống sub tới trước mặt, cũng chỉ cười cười: "Cậu ấy không phải là sub, anh hiểu lầm rồi."
Lần này thì vị dom trước mặt kinh ngạc, sắc mặt Triệu Thần Vũ lại biến đổi.
"Ha ha, là ánh mắt tôi vụng về, hai người cũng không mang dây xích chó, quả thật không phải quan hệ chủ nô, hơn nữa vị này thoạt nhìn thật sự cũng không giống sub."
Nhậm Bách Nhiên không lập tức phản bác.
Chỉ thấy anh lấy ra dây xích chó màu hồng phấn lúc trước, đeo vào cổ mình ngay trước mặt vị dom kia.
"Ngại quá, quên đeo."
"Chúng tôi đúng thật là có quan hệ chủ nô, chỉ là tôi là sub..." Nhậm Bách Nhiên đặt đầu dây còn lại vào tay Triệu Thần Vũ.
"Cậu ấy, mới là dom của tôi."