Edit: Nananiwe
Trong phòng, sau khi tiếng tét mông vang lên một lúc rất lâu, mặt sau của Nhậm Bách Nhiên đã là một mảng hồng phấn.
Triệu Thần Vũ đánh rất không có quy luật, gần như là chỗ nào không đỏ thì tét vào chỗ đó.
Đánh nửa ngày trên mông cũng chỉ có tác dụng nóng lên, còn không đau bằng dương v*t hai người họ va chạm vào nhau lúc làm tình.
Nhậm Bách Nhiên quay đầu lại, ngữ khí lười biếng: "Chủ nhân, ngài vẫn nên dùng sức thêm chút nữa đi."
Triệu Thần Vũ bĩu môi, giống như trả thù mà bóp thịt đùi non mềm của Nhậm Bách Nhiên, lúc giơ tay lên lần nữa thì lực đã lớn hơn nhiều.
Chỉ là đánh chưa bao lâu, Nhậm Bách Nhiên đã cố ý nhíu mày, thấp giọng hừ một tiếng: "Có hơi đau..."
Ai ngờ Triệu Thần Vũ lại lập tức không còn khí thế như vừa rồi nữa, bắt đầu dùng tay xoa cái mông vừa bị mình đánh. Nói gì nghe nấy như vậy, nào có bộ dáng gì của dom nữa.
Nhậm Bách Nhiên cũng trực tiếp cười ra tiếng.
Sau đó, tay phải anh chống đầu, tay trái nâng cằm Triệu Thần Vũ, than nhẹ: "Tiểu chủ nhân thân ái của tôi ơi, em là dom, nghe lời sub như vậy để làm gì? Em mới là chủ nhân, em nên làm sub thích ứng với em chứ không phải là nghĩ cách để ý đến cảm xúc của sub."
Triệu Thần Vũ bất đắc dĩ, vẻ mặt cay đắng: "Mẹ nó, em không thể khống chế được chính mình."
"Tiếp tục đi, đừng bị những lời phía sau của tôi quấy nhiễu, cứ đánh theo tiết tấu của mình là được."
Nói xong Nhậm Bách Nhiên lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, lẳng lặng nằm sấp trên đùi Triệu Thần Vũ đợi bàn tay bỏng rát đánh tới.
Triệu Thần Vũ hít sâu một hơi, giống như coi cái mông trước mắt trở thành một nhiệm vụ vậy, thực sự nghiêm túc tét mông.
Đánh rồi lại đánh, đánh đến mức Triệu Thần Vũ tìm lại được cảm giác ở thính phòng vừa rồi.
Trong quá trình đó, thân thể Nhậm Bách Nhiên cũng không ngừng run rẩy mà cầu xin hắn nhẹ chút, Triệu Thần Vũ chỉ sửng sốt một lát, chớp mắt sau đã trực tiếp không để ý, đúng thật là tiến bộ rất nhanh.
Hắn dùng thân phận của người thi ngược, cảm thụ được khoái cảm vặn vẹo khi người mà mình yêu thương đang uốn éo cầu xin tha thứ dưới bàn tay của mình.
Đến khi đánh tới cuối cùng, Nhậm Bách Nhiên có hơi đau thật.
May mà Triệu Thần Vũ nhìn thấy cái mông nóng bỏng phiếm hồng dưới tay thì rất vừa lòng với tác phẩm của mình, vỗ vai Nhậm Bách Nhiên để anh đứng lên, còn bản thân thì đi chọn một công cụ mà mình thích.
Lúc thẻ trúc lạnh lẽo rơi xuống phiến mông nóng bỏng, cảm giác lửa băng ập xuống mông quả nhiên là vô cùng sảng.
Triệu Thần Vũ cố gắng điều chỉnh giọng nói, dùng thẻ trúc đánh từng cái từng cái một làm tăng nhiệt độ trên mông.
Còn cực kỳ có quy luật mà đánh từ trên xuống dưới một lượt, chóp mông là nặng nhất, tạo ra vài vết gần như rớm máu.
Triệu Thần Vũ giữ thắt lưng Nhậm Bách Nhiên, càng giống như nghiện mà tét xuống mông, thậm chí tới cuối cùng còn ác liệt dùng tay lạnh như băng của mình phủ lên một bên mông, còn bên kia tiếp tục được thẻ trúc rửa tội.
Thủ pháp có hơi biến thái này không thể nghi ngờ là làm cho Nhậm Bách Nhiên cảm nhận được một loại khoái cảm kỳ lạ.
Mông bên trái bị tay che đậy lạnh thấu, mà mông bên phải lại không ngừng nóng bừng lên.
Chỉ sợ đây mới thực sự là cực hạn băng lửa đan xen.
Đánh tới cuối cùng, ngay cả Nhậm Bách Nhiên cũng có chút không chịu được, bắt đầu vô thức than nhẹ, động tác rất nhỏ từ trong tiềm thức như muốn né tránh những thẻ trúc giáng xuống, nhưng đều không có tác dụng gì.
Cuối cùng, sau khi dương v*t ở hạ thể ngóc đầu lên, cứng rắn cọ vào đùi Triệu Thần Vũ, trận đánh như cuồng phong bão táp kia mới không dễ dàng gì mà ngừng lại.
Triệu Thần Vũ dừng lại động tác, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật được tạo ra dưới sự bạo lực của mình.
Sau đó vói tay vào bên trong vuốt ve thứ đã cứng rắn của Nhậm Bách Nhiên, cực kỳ có cảm giác thành tựu: "Có ti tiện hay không hửm?"
"Bị chủ nhân đánh đòn còn có thể có phản ứng, mẫn cảm như vậy sao?"
Nhậm Bách Nhiên cố nén đau đớn, cực kỳ phối hợp với hắn mà thừa nhận: "Đúng vậy, chỉ mẫn cảm với chủ nhân ngài."
Những lời này khiến Triệu Thần Vũ cực kỳ thích.
Hắn tiếp tục tinh tế tuốt giúp Nhậm Bách Nhiên, dưới sự giao hợp nặng nhẹ, bởi vì hai người quá quen thuộc thân thể đối phương nên khi Nhậm Bách Nhiên sắp bắn cũng không thể qua được mắt của Triệu Thần Vũ.
"Em cảnh cáo anh, nếu anh dám bắn lên quần em, em sẽ bắt anh liếm sạch sẽ mới thôi!"
Triệu Thần Vũ vừa nói vừa vuốt ve mạnh hơn, rõ ràng là cố ý tìm đến tận gốc.
Nhậm Bách Nhiên không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đắc ý của Triệu Thần Vũ.
Đáng tiếc anh vẫn luôn không có sức chống cự với Triệu Thần Vũ, chẳng bao lâu vẫn bắn lên đùi hắn.
"Đứng dậy!" Triệu Thần Vũ vỗ mông Nhậm Bách Nhiên: "Liếm sạch sẽ cho em!"
Nhậm Bách Nhiên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất một lần nữa.
Chỉ là cuối cùng thứ anh liếm chính là vật nửa cứng lên giữa háng Triệu Thần Vũ, sâu đến mức làm hắn cực kỳ sung sướng.
Cuối cùng tinh dịch bắn hết lên người Nhậm Bách Nhiên, ánh nước lóng lánh chảy từ ngực xuống đùi rồi thấm xuống thảm lông, dâm mỹ không còn gì để nói.
Lúc cổ tay bị treo lên tra tấn, cả người Nhậm Bách Nhiên đã trơn bóng, chỉ có mũi chân chạm đất.
Vết thương bị quất trên người vẫn còn phiếm hồng, chằng chịt giao nhau, xinh đẹp đến cực điểm.
Cái mông đỏ thẫm phía sau đã sưng lên, chỉ là một bên sưng lên rõ ràng hơn, thậm chí thịt đùi cũng lấm tấm vệt tím, chạm vào vô cùng cứng ngắc.
Triệu Thần Vũ nắm cái vợt da tét vòng quanh người Nhậm Bách Nhiên.
Phạm vi của vợt da này quá lớn, hơi dùng sức một chút đã đỏ cả một mảng.
Ngực Nhậm Bách Nhiên đã từng thử qua thứ đồ chơi này vài lần rồi, sớm đã bị đánh đến mức hai đầu nhũ cũng phiếm hồng.
"Dáng người cảnh sát Nhậm tốt thật nha." Triệu Thần Vũ không có ý tốt mà trêu chọc Nhậm Bách Nhiên.
"Nghe nói trước kia có rất nhiều cảnh sát nữ trong cục cảnh sát có hảo cảm với anh nhỉ?"
"Đều nói cảnh sát Nhậm là người đàn ông dịu dàng ấm áp..."
"Sẽ đưa giấy cho những cô gái đang khóc."
Chát!
"Đêm khuya sẽ chở đồng nghiệp về nhà."
Chát!
"Còn tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho đồng nghiệp."
Chát!
Mỗi lần Triệu Thần Vũ nói xong lại dùng vợt da đánh lên đùi, lên lưng, lên sườn Nhậm Bách Nhiên...
"Nhưng mà các cô ấy có biết là sau lưng anh lại dâm đãng như thế này không? Sẽ bị chủ nhân quật lên người mà hưng phấn đạt đến cao trào!"
Chát!
Đòn cuối cùng trực tiếp hạ xuống vết thương nặng nhất trên mông, Nhậm Bách Nhiên chớp mắt một cái, đau đến mức không mở được mắt ra, thân thể nghiêng về phía trước, tinh dịch trực tiếp bắn ra.
Suốt cả đêm, gần như là Nhậm Bách Nhiên bị gây sức ép đến mức trên người không còn chỗ nào lành lặn.
Ngay cả bàn chân cũng bị đánh mấy chục thẻ trúc, hoàn toàn không thể chạm được đất.
Sau khi xử lý sạch sẽ, cả người Nhậm Bách Nhiên đều là vết đỏ.
Lúc anh được Triệu Thần Vũ đặt lên giường thì cuốn chăn cuộn thành một cục tròn, bởi vì bắn quá nhiều mà thân thể mệt mỏi trống rỗng cực độ, ngay cả giọng nói cũng ám ách.
Mà trải qua lần điều giáo này, có thể nói là năng lực của Triệu Thần Vũ đã tiến bộ vượt bậc.
Không có thất thủ và không quen như lúc mới bắt đầu, lúc sau điều giáo đã khống chế được độ mạnh yếu rất tốt, tính giác ngộ cực kỳ cao, vũ nhục trào phúng bằng ngôn từ cũng rất đúng lúc, quả thực là trò giỏi hơn thầy, Nhậm Bách Nhiên vô cùng hài lòng.
Chỉ là lúc Triệu Thần Vũ như con chó lông xù bắt chước Nhậm Bách Nhiên hỏi cảm nhận thì Nhậm Bách Nhiên vẫn nói ra ý kiến của mình.
"Tôi bảo em cứ làm việc của mình không có nghĩa là em hoàn toàn chỉ để ý đến bản thân."
Nhậm Bách Nhiên xốc chăn lên để lộ cái mông xanh tím của mình, nhìn thấy sắc mặt Triệu Thần Vũ gần như là không còn một giọt máu.
"Đây là trò chơi hai người, mặc dù em là dom nhưng cũng phải chú ý đến tình huống của sub của mình, nếu sub của em không thể chấp nhận được vết thương rách da và xanh tím thì em phải khống chế lực độ của mình."
Triệu Thần Vũ đau lòng vuốt ve vết thương của Nhậm Bách Nhiên.
Lúc ấy hắn vẫn cho là Nhậm Bách Nhiên giả bộ, thế nên là đánh không chút cố kỵ, không ngờ hiện giờ lại nghiêm trọng như vậy.
Nhậm Bách Nhiên nhìn bộ dạng kinh hãi của hắn, không nhịn được thêm mắm thêm muối: "Cho dù là thế nào, nếu chuyện em đánh sub chảy máu truyền ra ngoài thì sẽ bị ghi vào sổ đen của người trong giới, bọn họ kiêng kỵ điều này nhất."
"Về sau em sẽ chú ý." Triệu Thần Vũ trịnh trọng nói.
Sau đó hắn kéo Nhậm Bách Nhiên vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên.
"Nhưng mà không phải vì sổ đen hay vì mấy người đó kiêng kỵ, chỉ đơn thuần là vì..."
"Đơn thuần là vì ông đây thích anh thôi."
...
Sau đêm hôm đó, cuộc sống kế tiếp của bọn họ có thể nói là hài hòa đến thần kỳ.
Bọn họ thường thường tới đây chơi, một tuần phải chơi BDSM ba bốn lần, ai chủ ai nô thì lần lượt, về cơ bản là không có cãi vã gì.
Mà nguyên nhân phá vỡ tất cả sự bình yên này vẫn xuất phát từ Triệu Thần Vũ. Một ông trùm hắc đạo khác hắn quen trước khi bị bắt đích thân gọi điện đến ngỏ ý muốn hợp tác.
Lý do thì Triệu Thần Vũ dùng mông cũng đoán ra được, chỉ sợ là muốn tiếp tục hợp tác với hắn, để thế lực của hai bên cùng phát triển trở lại một lần nữa.
Đáng tiếc là đều bị Triệu Thần Vũ cự tuyệt.
Đùa cái gì vậy?
Hiện giờ hắn là người yêu của cảnh sát nhân dân đấy, làm sao có thể lại phạm pháp khiến Nhậm Bách Nhiên khó xử được?
Vì thế sau khi nói rõ ràng với ông trùm kia còn trực tiếp nói ra quan hệ của mình và Nhậm Bách Nhiên, cũng cự tuyệt không cho người kia nói bất kỳ yêu cầu nào.
Có điều nhìn vào giao tình trong quá khứ, Triệu Thần Vũ cũng khuyên người nọ bỏ ác theo thiện nhưng người ta lại khinh thường không nghe.
Không lâu sau đó, sau khi ông trùm kia trở về thì gọi điện thoại cho hắn, ngược lại cuộc điện thoại này làm cả người Triệu Thần Vũ mê muội.
"Triệu đại ca, tôi khuyên anh vẫn nên cẩn thận cái tên cảnh sát đến chết cũng không đổi nhà anh đi."
"Tôi đi đến những nơi khác đều bình yên vô sự, thế mà gần đây đến huyện nhỏ này lại bị người ta âm thầm tra xét, xem ra là có người thời thời khắc khắc giám thị anh đấy."
Triệu Thần Vũ hoàn toàn không liên hệ gì đến Nhậm Bách Nhiên cả, nói thẳng: "Cậu cũng đừng có cười, ông đây đã rửa tay gác kiếm hơn một năm rồi, có giám thị thì cũng là giám thị cậu."
Bên kia trực tiếp châm chọc thành tiếng: "Cái người Nhậm Bách Nhiên mà anh nói ấy, tôi cũng đi tra rồi."
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy kỳ lạ à? Hơn một năm trước, cũng chính là ngày anh ra tù, anh ta lại trùng hợp bị điều đến huyện nhỏ mà anh đang ở này, còn trở thành cảnh sát phổ thông của cục cảnh sát nữa."
"Đừng quên, trước kia anh ta chính là cảnh sát hình sự đó..."
"Rốt cuộc là cậu có ý gì?" Triệu Thần Vũ bị nói đến mức phiền.
"Coi như dựa vào giao tình trước kia của chúng ta, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh là đừng bị cớm lừa."
Triệu Thần Vũ thẳng tay ngắt điện thoại, mắng một câu thô tục, sau đó ném việc này ra sau đầu.
Mãi đến buổi tối, sau khi cao trào qua đi, Nhậm Bách Nhiên đột nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ quay về đội cảnh sát hình sự, tiểu chủ nhân thân ái của tôi à, em muốn tiếp tục ở lại đây hay sẽ quay về thành phố với tôi?"
Triệu Thần Vũ ngây ngẩn.
Nhớ lại lúc mới ra tù, vì để rửa tay chậu vàng nên hắn mới lựa chọn ở lại huyện nhỏ này nghỉ ngơi lấy sức một trận, sau đó lại quay về thành phố đi tìm chết mà quấn lấy Nhậm Bách Nhiên.
Nhưng không ngờ sau đó Nhậm Bách Nhiên lại bị điều thẳng tới đây.
Khi đó hắn vẫn còn một đám đàn em trong tay, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới quan hệ lợi-hại trong đó.
Nhưng trải qua cuộc điện thoại vừa rồi, lại liên hệ với hiện tại...
Tại sao lúc trước Nhậm Bách Nhiên lại bị điều tới đây?
Hắn liều chết quấn lấy lâu như vậy, vì sao Nhậm Bách Nhiên lại đột ngột thay đổi, muốn ở bên cạnh hắn?
Vì sao hắn vừa mới từ chối hợp tác với đồng bọn cũ thì Nhậm Bách Nhiên đã xin được ý kiến quay về thành phố lần nữa rồi?
Triệu Thần Vũ không dám nghĩ, trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán sơ sơ, nhưng mà hắn không dám tin tưởng.
"Khi nào thì đi vậy?" Triệu Thần Vũ hỏi.
"Chắc khoảng tuần sau, ngày mai tôi chỉ về báo cáo tiến độ công tác với cấp trên thôi, buổi tối có thể về nhà."
Triệu Thần Vũ gật đầu.
Ngày hôm sau, lúc Nhậm Bách Nhiên phải đi, Triệu Thần Vũ thật sự dám bảo anh đeo dây chuyền loại không có chuông, để đại biểu cho tình thú.
Dây chuyền được cổ áo che rất kĩ, Nhậm Bách Nhiên cũng không so đo.
Mà khi Nhậm Bách Nhiên đang ở ngoài thành phố xa xôi nói chuyện với cấp trên thì Triệu Thần Vũ lại ở trong phòng, mở phần ghi âm của chiếc dây chuyền kia ra, nghe được từng câu từng chữ vô cùng xa lạ...
"Một năm nay thật sự vất vả cho cậu rồi."
"Nếu cậu đã xác định là Triệu Thần Vũ đã cải tà quy chính thì không cần thiết phải ở lại đó nữa, quay về đội ngũ tình báo sớm một chút."
...
"Cấp trên rất vừa lòng về cậu, hơn nữa vì tiếp cận Triệu Thần Vũ mà cậu phải hi sinh như vậy, lần này trở về đơn vị nhất định sẽ được thăng chức."
...
"Cậu cũng đừng trách lúc ấy cấp trên đưa ra quyết đinh như vậy, chỉ có dùng thân phận tình nhân ở bên cạnh Triệu Thần Vũ thì mới có thể nắm chắc tình báo, dù sao thì người bên gối cũng tiện hơn nhiều."
...
"Nghe tin cậu sắp về, con bé kia nhà tôi hớn hở lắm. Nó được nuông chiều từ bé, chỉ nghe lời mỗi cậu thôi."
"Sau khi cậu về thì phải thay tôi quản nó thật chặt mới được."
Bên tai liên tiếp vang lên tiếng đáp quen thuộc của Nhậm Bách Nhiên.
Bên kia một mảnh hài hòa vui vẻ, nhưng bên này Triệu Thần Vũ lại như ngã xuống vực sâu, tâm như tro tàn.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Thần Vũ tắt ghi âm đi, trực tiếp gọi điện cho Nhậm Bách Nhiên.
"Sao vậy? Nhớ tôi rồi à?" Giọng Nhậm Bách Nhiên vẫn mang theo ý cười.
"Em nhớ rõ... hình như lần BDSM đêm nay là đến lượt em làm dom đúng không?"
Nhậm Bách Nhiên tạm thời không phát hiện ra điều khác thường trong lời nói của Triệu Thần Vũ.
"Thế nào? Tối nay muốn làm tôi sảng tới mức nào?"
"Anh về sớm một chút." Triệu Thần Vũ bóp nát máy ghi âm, nhất thời máu tươi đầm đìa trên tay.
"Đêm nay..."
"Em muốn chơi một trò mới có hơi không giống bình thường, có thể làm anh sảng lên tận mây."