Dáng vẻ hiện tại của Mộ Triết Viễn chính là dáng vẻ mà anh chưa bao giờ ngờ đến, mỗi ngày nếu muốn ngủ ngon giấc anh đều phải uống rượu, hôm nào chán rồi sẽ uống thuốc ngủ.
Đôi mắt anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo thái độ bài xích đối với Trương Ngưng ngày một rõ rệt. Bữa tiệc ở Ngô Gia cũng không thể không đến, khi tất cả đều được gửi thiệp mời ngay cả Hạ Bắc Sâm cũng không tránh khỏi.
Ngô Gia và Cao Gia của Cao Hùng lúc trước hợp tác rất tốt, tình cảm không tệ cho nên anh cũng không chắc được sẽ gặp nguy hiểm gì ở đây, nhưng nếu đi thì khả năng sẽ định vị được tổ chức của Cao Hùng.
Hạ Bắc Sâm không mang theo Doãn Từ Ân, Lục Phong Vân tất nhiên cũng sẽ đi một mình, Lăng Lục Phong không đến. Mộ Triết Viễn trên người là bộ comple lịch lãm, sang trọng màu đen, càng khiến dáng vẻ của anh trở nên nguy hiểm, đôi mắt sắc bén như diều hâu.
Trên tay anh cầm ly rượu vang được phục vụ đưa đến đứng cùng đám người Hạ Bắc Sâm, thông thả nói chuyện thì đột nhiên phía cửa lớn truyền đến tiếng xôn xao của mọi người đến dự tiệc, Mộ Triết Viễn cũng thắc mắc khẽ nhấp một ngụm rượu rồi quay đầu lại nhìn theo đám đông.
Cả cơ thể anh như bị đổ chì đông cứng lại, mắt cũng không dám chớp, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu nhưng vẫn phạm kiềm nén xuống, đôi mắt anh không sắc bén như vừa rồi nhìn những người khác, ngược lại chính là ấm áp khi nhìn về phía của Đường Ly.
Họ như một gia đình, Đường Ly đến cùng Lương Ngôn, phía sau còn có Lương Tiêu và Đường Ứng, bọn họ đều ăn mặc sang trọng khi Lương Ngôn chọn bộ vest tối màu, còn cô chính là chiếc váy dạ hội màu đen, nhìn hai người họ đúng thật đẹp đôi. Mọi người cũng không ngừng tán thưởng vui vẻ trêu chọc.
Anh cũng khẽ nhếch môi cười.
Đường Ly như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cô khoác tay Lương Ngôn khẽ quay đầu lại vô tình chạm phải ánh mắt của Mộ Triết Viễn, nhưng lạ thật hai hôm trước khi anh đến tìm cô gọi điện thoại anh đã nhìn vào mắt cô rất lâu, hôm nay gặp lại anh lại chủ động quay mặt đi để không cần chạm phải ánh mắt của cô.
Bóng lưng cao ngạo, không cúi đầu, cũng không sợ bất cứ thứ gì trên đời này, Mộ Triết Viễn hình như đã thật sự thay đổi rồi.
“Mộ Triết Viễn, cậu đừng có khóc đấy nhé haha.” Lục Phong Vân vỗ vai trêu chọc anh.
Anh nở nụ cười nhạt, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay “Không liên quan đến cuộc đời tôi.”
Hạ Bắc Sâm cũng lắc đầu, cái gì mà không liên quan, anh ta nhìn thấy anh ghen đến sắp phát điên lên rồi chỉ là không thể hiện, mà nói thẳng chính là đang cố gắng đè cơn cuồn phong bên trong người anh.
Mộ Triết Viễn nói không liên quan chính là không liên quan, cho dù chạm mặt anh cũng không nhìn lấy cô lần nào, thậm chí với anh cô như vô hình khi đi bên cạnh của Lương Ngôn. Đường Ly cảm thấy rời khỏi tổ chức thật tốt nhưng cô không nhịn được mà đưa mắt dõi theo bóng lưng của anh.
“Tiểu Ly! Anh lấy bánh ngọt cho em, em nhớ phải uống nước ép, đừng uống rượu không tốt, ngày mai thức dậy sẽ đau đầu.” Lương Ngôn cầm trên tay đĩa bánh được lấy ở quầy bánh ngọt đưa đến cho cô cẩn thận dặn dò rồi mới đi giao tiếp với những vị giám đốc khác.
“Ừm em biết rồi, anh đi đi em không uống rượu đâu.” Cô gật đầu.
Lương Tiêu và Đường Ứng như bị bỏ bùa ở tại quầy bánh ngọt, hai người cứ ở đó không chịu đi, còn thử hết món này đến món bánh khác liên tục khiến cô không nhịn được mà mĩm cười. Bước chân chậm rãi đi về phía ghế ngồi gần đó, tiện tay cầm lấy ly nước ép cam từ phục vụ.
Hạ Bắc Sâm bước đến vỗ vào vai của Mộ Triết Viễn một cái khiến anh giật mình dời mắt khỏi cô nhìn sang anh ta.
“Sao? Có phải cảm thấy rất hối hận không? Yêu người ta muốn chết vậy mà không nhận.” Hạ Bắc Sâm chính là cảm thấy đáng đời, lần trước còn mạnh miệng lắm bây giờ nhìn xem, nhìn chẳng khác nào là kẻ thứ ba lén lút thích bạn gái nhà người ta.
Mộ Triết Viễn đút một tay vào túi quần, tay còn lại vẫn cầm ly rượu, nhìn về phía bóng lưng của Đường Ly “Bây giờ nói thì có ít gì, ai cũng phải thay đổi, giữ cô ấy bên cạnh không khó, muốn cô ấy một đời hạnh phúc bên người khác mới khó.” Ai không khó chịu khi nhìn người mình yêu ở bên cạnh người khác chứ, chỉ là họ không nói, hơn nữa ở bên cạnh anh, anh chỉ sợ hạnh phúc chưa đến thì tai hoạ đã đến.
Chỉ riêng anh thôi đã là tai hoạ của cô rồi.
“Chậc! Không phải thích Trương Ngưng à? Còn muốn kết hôn mà.” Hạ Bắc Sâm bật cười khi nhìn thấy cái tên EQ thấp này cuối cùng cũng chịu giác ngộ rồi.
Hàng chân mày của anh nhíu lại khi nghe Hạ Bắc Sâm nhắc đến Trương Ngưng “Tôi thật sự Hận sao không chết đi vào năm đó, cũng thật hận bản thân tại sao phải không bóp chết cô ta ngay lập tức đấy.” Nếu như lật bài ngửa với cô ta, chắc chắn sẽ kinh động đến đám người Cao Hùng.
Chi bằng bây giờ giả vờ không biết từng chút một tiêu diệt tận gốc tổ chức của Cao Hùng.
“Không sao mọi chuyện sẽ tốt thôi, không sợ người biết sai quay đầu, chỉ sợ người biết sai nhưng vẫn cố chấp làm đến cùng.” Không phải lỗi của Mộ Triết Viễn hoàn toàn nhưng những gì anh gián tiếp gây ra cũng thật sự khong thể chối bỏ, cũng không thể biện minh giúp anh, chỉ có thể để anh từng chút sửa đổi.
Cô không biết chỉ cần cô quay mặt đi, thì anh đã vội quay lại để nhìn cô, cho dù là bóng lưng anh cũng thật sự cảm thấy quá đủ. Ánh mắt của anh dành cho cô đều mang theo sự ấm áp, Hạ Bắc Sâm nhìn thấy còn cho rằng nếu như Đường Ly nói muốn mạng của Mộ Triết Viễn chỉ sợ là Mộ Triết Viễn cũng sẽ cho một cách không do dự.
Thời gian không khiến người khác thay đổi ngay lập tức, nó chỉ khiến cho người khác nhận ra vấn đề rồi thay đổi, từng chút một. Người để thời gian chi phối quên đi tình yêu của chính mình, là người vô trách nhiệm, cũng là loại chết nhát.