Cho nên Đường Thu Bạch cuối cùng vẫn không thể chạy thoát lời nguyền ăn cơm, sự khác biệt duy nhất có lẽ là Cảnh Thư Vân chủ động nói ra, cô sẽ làm cơm tối.
"Lão bản, chị biết nấu cơm?" Đường Thu Bạch không chỉ một lần hỏi cô như vậy.
Người phụ nữ đang chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy vậy nghiêng đầu liếc Đường Thu Bạch một cái, "Em nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?"
"...... Em sợ bị độc chết." Đôi mắt Đường Thu Bạch bất giác nhìn về phía ngón tay bóng loáng tinh tế của Cảnh Thư Vân, dáng vẻ rõ ràng không giống như đã từng làm loại chuyện này, nàng nhỏ giọng thầm nói.
"Hửm?" Người đi ở phía trước hiển nhiên không nghe rõ lời Đường Thu Bạch nói, chỉ là đánh giá nét mặt nàng, hơi hơi dương mi.
"Em rất vinh hạnh." Trên mặt Đường Thu Bạch liền nở nụ cười.
"Ừm, nên vinh hạnh." Cảnh Thư Vân đem nguyên liệu nấu ăn đã chọn xong để vào trong xe mua sắm, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng là lần đầu tiên làm cho người khác ăn."
"Hả? Vậy sao." Đường Thu Bạch bởi vì lần đầu tiên này mà trở nên kích động.
"Ừ, em có ăn kiêng gì không?"
"Không có, em đều không kén ăn." Đường Thu Bạch cười cười, đẩy xe đẩy đi theo bên cạnh cô.
Cảnh Thư Vân chợt dừng lại, chỉ vào nguyên liệu nấu ăn màu xanh lục bên cạnh, chậm rãi nói: "Thế à, vậy mua...... mướp đắng?"
Đường Thu Bạch cười cứng đờ ở trên mặt, "...... Lão bản cái này thì không cần đi?"
"Không phải em nói không ăn kiêng gì sao?" Cảnh Thư Vân rất có hứng thú nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt ý cười nhàn nhạt.
Đường Thu Bạch có chút giật mình, sau một lúc lâu mới nói: "Em sợ mướp đắng sẽ kéo thấp tài nghệ đầu bếp của chị."
Cảnh Thư Vân nhướng mày, không tỏ ý kiến, tay vươn về phía trước sắp chạm tới mướp đắng, lại bất ngờ xoay chuyển, từ mướp đắng chọn sang bông cải xanh ở bên cạnh, lấy lên một bắp.
Hai mắt Đường Thu Bạch đuổi theo động tác của cô, lúc thấy mục tiêu thay đổi, nhẹ nhàng thở phào.
Cảnh Thư Vân dư quang chú ý tới biểu cảm nhỏ của Đường Thu Bạch, khóe môi cong lên.
Buổi tối thứ sáu, người trong siêu thị trở nên đông đúc hơn, Cảnh Thư Vân đi ở phía trước, Đường Thu Bạch đẩy xe cẩn thận đi theo phía sau cô, người trước mặt dừng lại để chọn nguyên liệu nấu ăn, Đường Thu Bạch liền đem trọng lượng thân thể đặt ở xe đẩy, cả người dựa vào xe đẩy, đôi mắt lại nhìn cô không chớp mắt.
Người phụ nữ cúi đầu nghiêm túc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, trong nháy mắt tràn ngập hơi thở cuộc sống, bất giác kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm đôi chút.
Ánh đèn ni-ông trong siêu thị chiếu lên gò má cô, lại làm cho đường nét của cô trở nên mềm mại hơn, sợi tóc từ sau vai xõa xuống, che đậy khuôn mặt cô như có như không, cũng ngăn trở ánh mắt của Đường Thu Bạch.
Tay Đường Thu Bạch cầm xe đẩy, hơi giật giật, gần như là theo bản năng muốn giúp cô vén lọn tóc kia ra sau tai.
Cảnh Thư Vân cầm mấy củ khoai tây xoay người để vào xe đẩy, sau đó lướt qua xe đẩy tới gần Đường Thu Bạch.
"Sao vậy?" Đường Thu Bạch không rõ nguyên do hỏi.
"Giúp tôi vén tóc ra sau một chút." Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch, cô hơi duỗi đầu ngón tay, lại hơi nghiêng đầu ra hiệu.
Đường Thu Bạch phản ứng chậm mấy nhịp, tay giữ xe đẩy nhẹ nhàng xoa xoa, không đợi Cảnh Thư Vân dò hỏi, giơ tay lên vén mái tóc cô tới sau vành tai, đầu ngón tay không cẩn thận chạm đến vành tai thì lập tức buông ra.
"Được rồi." Đường Thu Bạch dời mắt.
"Ừ, gần đủ rồi, chúng ta đi thôi." Cảnh Thư Vân tự nhiên bước một bước tới gần Đường Thu Bạch, đứng song song cùng nàng.
"Được."
Trên đường trở về, Đường Thu Bạch gọi xe, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau, không ai nói gì, im ắng, Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt Đường Thu Bạch mới đầu cũng là nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, một hồi lâu sau, lại không nhịn được nhìn về hướng bên cạnh.
Bác tài xế ngồi ở phía trước hé mở cửa sổ, gió lạnh từ trước mặt ùa vào, cuốn theo mái tóc Cảnh Thư Vân không biết khi nào lại xõa xuống, tầm mắt của Đường Thu Bạch dừng lại ở sợi tóc phất phới theo gió của cô, vô tình, lại xuyên qua sợi tóc nhìn thấy phía dưới ẩn giấu vành tai nổi lên một tia ửng đỏ.
Không hiểu sao, Đường Thu Bạch thậm chí cảm thấy nhiệt độ trong xe cũng trở nên nóng lên, hơi nóng dường như có tính lây nhiễm.
Lời Đường Bác Mẫn nói đột nhiên vọng ở trong đầu Đường Thu Bạch.
"Cô ấy đối với em, không giống như bạn bè."
Thật sự không giống sao? Không giống bạn bè vậy thì là cái gì? Trong lòng Đường Thu Bạch có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Từ trên xe - xuống xe đến về đến nhà Đường Thu Bạch vẫn luôn suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề này, thẳng đến khi Cảnh Thư Vân mang dép lê, hỏi nàng để lấy tạp dề, vào phòng bếp, Đường Thu Bạch mới đột nhiên hoàn hồn.
Hiện tại suy nghĩ điều này hình như quá vô nghĩa, đêm nay Cảnh Thư Vân muốn qua đêm ở nhà nàng, trước tiên vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đi đã, Đường Thu Bạch nghĩ như vậy, đi theo Cảnh Thư Vân vào phòng bếp.
"Lão bản, cần em giúp gì không?"
"Ừm, em giúp tôi rửa rau đi."
"Được." Đường Thu Bạch tiếp nhận nguyên liệu nấu ăn, trông như vô tình hỏi, "Nhưng mà, lão bản hôm nay sao chị lại đến hiệu sách?"
Người đang chặt thịt gà, chợt hơi dừng động tác, "Suy nghĩ có nên tìm ai đó mượn điện thoại hay không."
"Bởi vì hiệu sách đông người?"
"Ừm."
"Nhưng, vậy sao không đi tìm nhân viên trung tâm?" Đường Thu Bạch tiếp tục hỏi, lại không có ngẩng đầu.
"Không nhìn thấy." Âm điệu người lên tiếng rất vững vàng.
Đường Thu Bạch như suy tư gì gật gật đầu không tiếp tục truy vấn thêm nữa, trong lòng lại vẽ ra một dấu chấm hỏi to tướng.
Đường Thu Bạch đem đồ ăn đã rửa xong đặt ở một bên, nhìn sang hướng người bên cạnh, Cảnh Thư Vân đã cắt và ướp xong thịt gà.
Cảnh Thư Vân đem khoai tây, cà rốt cắt khối, tiếp theo cho dầu vào nồi, bỏ khoai tây cà rốt đã cắt xong vào trong nồi xào lên, xào đến khi đổi màu vàng kim thì vớt ra, tiếp theo cho thịt gà đã ướp sẵn vào, sau khi thịt gà đổi màu thì đem khoai tây cà rốt bỏ vào xào lại.
Cuối cùng cho nước lạnh vào nồi, chờ sôi lên thì cho cà ri vào, giảm nhỏ lửa, bắt đầu hầm.
"Thật là lợi hại!" Đường Thu Bạch ở bên cạnh vỗ tay cổ động cho cô.
Cảnh Thư Vân liếc Đường Thu Bạch, "Em nấu cơm chưa?"
"......" Vốn dĩ còn đang cười ha hả vỗ tay, sửng sốt vội vàng chạy đi nấu cơm.
Cảnh Thư Vân có chút bất lực, khóe môi vẫn bất giác cong lên.
Trong suốt bữa ăn, Đường Thu Bạch không ngừng khen cô, Cảnh Thư Vân mới phát hiện hóa ra Đường Thu Bạch khen người khác có thể không lặp lời, cô cũng dứt khoát đều thừa nhận.
Sau khi ăn xong, nhiệm vụ rửa chén hiển nhiên rơi vào tay Đường Thu Bạch, "Lão bản chị nghỉ ngơi một lát, tùy ý đi dạo, em đi rửa chén."
Thanh âm Đường Thu Bạch hòa lẫn tiếng nước từ trong phòng bếp truyền ra.
"Được."
Phòng khách nhà Đường Thu Bạch, rất lâu trước đó lúc Cảnh Thư Vân nhờ nàng giúp chăm sóc Mễ Bánh đã từng tới, cho dù hiện tại đã qua một thời gian nhưng bài trí bên trong cũng không có gì thay đổi, trầu bà ngoan cường sinh trưởng, nhưng thật ra lớn hơn rất nhiều so với trước.
Kế bên phòng khách chính là phòng ngủ của Đường Thu Bạch, không đóng cửa mà mở rộng ra, Cảnh Thư Vân có hơi chần chờ, cuối cùng vẫn đi vào.
Phòng ngủ của Đường Thu Bạch rất đơn giản, một chiếc giường dựa sát tường có cửa sổ lồi, cạnh mép giường có một chiếc bàn nhỏ, trên đó có một ít đồ vật được đặt ngay ngắn gọn gàng, bên cạnh bàn là một chiếc tủ, chính giữa bày bảng tuần toàn nguyên tố mà Cảnh Thư Vân đã tặng nàng.
Cảnh Thư Vân hài lòng nhẹ gật đầu, đôi mắt tỉ mỉ đảo qua đồ vật trên tủ, đến đèn trên bàn, cuối cùng dừng lại ở một chiếc hộp quà hình chữ nhật ở trên bàn sách.
Đó là một hộp quà bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là, trên hộp dán một mảnh giấy ghi chú, trên đó là nét bút nghiêm túc của Đường Thu Bạch, viết:
"Khi nào có thể đưa cho cô ấy đây."
Cảnh Thư Vân nhìn giấy ghi chú, đến gần một bước, cúi đầu xác nhận chữ trên đó, đôi mày bằng phẳng dần dần trở nên nhướng lên, tay buông thõng chậm rãi siết chặt.
Đường Thu Bạch rửa bát xong từ phòng bếp ra tới, không nhìn thấy bóng dáng Cảnh Thư Vân ở trong phòng khách, phỏng đoán hẳn là cô đến phòng ngủ.
Phòng ngủ?!
Hậu tri hậu giác, Đường Thu Bạch bỗng nhiên nhớ tới gì đó, tâm bỗng nhiên nhấc lên.
Thời điểm nàng vội vàng bước nhanh vào, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Thư Vân đứng trước bàn, đang xem cái gì đó.
Đường Thu Bạch càng trở nên khẩn trương, người kia nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn nàng, theo Cảnh Thư Vân nghiêng người, Đường Thu Bạch thấy giấy ghi chú và hộp quà trước người cô.
Đường Thu Bạch không nói gì, chỉ là gian nan kéo khóe miệng cười, Cảnh Thư Vân nhàn nhạt nhìn nàng.
"A, quà sinh nhật lần trước chị tặng em, em rất thích." Đường Thu Bạch dư quang liếc đến bảng tuần hoàn nguyên tố đặt ở trên tủ, che giấu nói.
"Ừm, lúc trước tôi cũng là xem cái này, cảm thấy em sẽ thích mới mua." Cảnh Thư Vân thu mí mắt, theo đề tài của Đường Thu Bạch nói, bước chân ra bên ngoài một bước, đối diện với tủ, tránh đi mảnh giấy ghi chú có chút chói mắt đó.
"Em cảm thấy rất có ý nghĩa sưu tập, rất thích." Đường Thu Bạch cười gượng, đi vào phía trong, dựa lưng vào bàn muốn thu hồi hộp quà chói lọi kia đi.
Thế nhưng cũng chính bởi vì nàng quay lưng cùng hoảng loạn, ngón tay hơi run rẩy, lúc chạm tới hộp quà ngược lại không cầm chắc.
"Lạch cạch" thanh âm thanh thúy, vang vọng ở trong căn phòng yên tĩnh.
Hộp quà màu đen rơi xuống mặt đất, chiếc bút máy cát vàng từ bên trong lăn ra.
Trái tim Đường Thu Bạch theo nó lăn lộn quay cuồng, nhịp tim chợt tăng tốc.
Bút máy lăn xuống bị dừng lại bởi chiếc kẹp trên nắp bút, tim Đường Thu Bạch như muốn nhảy ra khỏi ngực vì chiếc kẹp bút.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, chiếu lên người họ, chiếu sáng bàn tay siết chặt của Đường Thu Bạch, chiếu sáng môi mỏng hơi mím của Cảnh Thư Vân, đồng thời cũng chiếu sáng dòng chữ phản quang khắc trên kẹp bút đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Cảnh Thư Vân bị chấn động hạ mắt, khẽ nheo mắt.
Đường Thu Bạch hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống để nhặt nó lên, khi nàng sắp chạm tới, một bàn tay khác lại cầm lấy nó trước Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch chậm một bước, tính khiếp sợ lớn hơn năng lực phản ứng của bản thân, động tác không dừng lại, thẳng tắp nắm lấy bàn tay kia.
Chủ nhân của bàn tay không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, mục đích rất rõ ràng, cô hơi nghiêng đầu, nhìn dọc theo kẹp bút, bên trên có khắc chữ cái Tiếng Anh dấu vết rất rõ ràng.
"J.S.Y"
Thời gian dường như dừng lại, trong phòng an tĩnh không có âm thanh nào, Đường Thu Bạch cảm giác mu bàn tay Cảnh Thư Vân đang nắm lấy bút máy ở trong tay, hơi căng thẳng.
__________________________
Editor: Đã quá lâu rồi =]]