Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Những người khác trong phòng đang làm bài Chu Đình Quân vừa giao, vì không muốn quấy rầy bọn họ nên anh cố tình hạ thấp giọng.

Nhưng rất nhiều người trong đây vì muốn ngắm anh nên mới chọn môn học này, đặc biệt là đa số sinh viên nữ, căn bản nào có tâm trí làm bài chỉ lo trộm nhìn anh.

Giáo sư Chu vừa cất tiếng thì chuông tan học cũng vang lên, lúc này các cô gái xung quanh đều quay sang nhìn một cách trắng trợn táo bạo, thậm chí còn bắt đầu thì thầm.

"Ôi mẹ ơi, không ngờ trong lúc sinh thời tôi lại thấy được cảnh thầy Chu chủ động nói chuyện với con gái!"

"Tui quyết định, lần sau tui cũng tới trễ, cũng nói chuyện riêng, cũng xài điện thoại trong giờ học, sau đó chờ thầy Chu tìm tới......"

"Tụi mình đi chung! Tao cũng muốn nghe thầy Chu dùng giọng nói từ tính làm người ta nhịn không được muốn phạm tội nói chuyện với tao!"

"Tụi bây thôi đi, tao nghe đàn anh nghiên cứu sinh năm hai nói, bình thường thầy Chu thoạt nhìn ôn hòa vậy thôi chứ thật ra nghiêm khắc thấy mồ. Tụi bây có ngon thì làm đi, coi chừng rớt môn, đến lúc đó thì cùng nhau thi lại cho vui cửa vui nhà hén!"

"Thi lại thì sao! Thì có thể được gặp thầy Chu thêm một học kỳ chứ sao, hạnh phúc biết bao! Mị bằng lòng!"

"Vậy cũng phải đăng ký được môn này mới nói, học kỳ này tụi mình có thể đăng ký được đã may mắn lắm rồi, cậu có chắc sang năm cậu cũng đăng ký được không?"

"......"

Ánh mắt Giang Phán thản nhiên quét qua phía sau người đàn ông một vòng, cuối cùng cô ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen của anh, chớp mắt, khóe môi cong thành hình vòng cung: "Em không phải tới để học, em đặc biệt tới nhìn bạn trai của em."

Chu Đình Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn màn hình điện thoại cô, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt nhiễm chút ánh sáng nhu hòa: "Nhìn đủ rồi thì về đi. Nghe lời."

Mấy cô gái ngồi gần nghe được lời Chu Đình Quân nói, quay mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng sửng sốt nhìn về phía Giang Phán.

Cô gái này không thể là bạn gái của giáo sư Chu được, đúng chứ?

Đóa hoa cao lãnh giống như giáo sư Chu đây dù thế nào cũng phải là đẳng cấp thần tiên trên trời cao mới có thể thu phục được!

Các sinh viên nữ một bên điên cuồng suy đoán trong đầu quan hệ của hai người, một bên dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia, cuối cùng, các cô nghe thấy cô gái kia mở miệng: "Được rồi, em về trước đây, anh trai Chu, hẹn gặp lại."

Thì ra cô ấy là em gái của thầy Chu!

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó có một cô gái nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Mọi người có cảm thấy cô gái này trông quen quen không? Tôi cứ có cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải."

Có người lại liếc mắt trộm ngắm Giang Phán một cái rồi đưa ra kết luận: "Tôi thấy có thể do cô ấy quá xinh đẹp, giống võng hồng (người nổi tiếng trên mạng) nào đó chăng?"

Có nam sinh nhịn không được chen mồm vào: "Võng hồng làm gì xinh đẹp được như vậy, hơn nữa vừa nhìn đã biết là đẹp tự nhiên, cảm ơn."

Từng lời nói của bọn họ rơi vào tai Giang Phán, cô mím môi, cảm thấy nếu mình mà không đi, lỡ như bị ai nhận ra tới thì chuyện sẽ rất phiền phức.

Giang Phán nhìn Chu Đình Quân vẫy tay, cầm túi xách đứng dậy, mới vừa đi ra ngoài một bước, lúc đi ngang qua người anh, bàn tay ấm áp đột nhiên phủ lên tay cô.

Không biết anh muốn làm gì nên cô hơi sửng sốt, tim cũng trật một nhịp, hàng mi cong vút qua lại phe phẩy, hồi hộp lại chờ mong.

Chu Đình Quân nghiêng người đối diện với Giang Phán, anh hơi cúi người, rũ mi, thong thả ung dung cài từng cúc áo trên áo khoác cô.

Cài xong, anh vẫn không nhịn được giơ tay xoa đầu Giang Phán, dặn dò: "Đi về nhớ cẩn thận một chút."

Giang Phán ngoan ngoãn gật đầu, lại vẫy tay lần nữa với anh.

Ngày hôm sau phải bay chuyến bay lúc sáng sớm, lần này Mạnh Húc không đi cùng, An Tinh Nguyệt hộ tống Giang Phán tới khách sạn nơi đoàn phim dừng chân, sau khi sắp xếp xong hai người liền tới chỗ đoàn phim báo danh.

Giang Phán là người tới sớm nhất trong số dàn diễn viên chính, nhân viên công tác đang bài trí cho nghi thức khởi động máy, đạo diễn Chúc Minh Hoằng nhìn thấy cô thì tiến lại chào hỏi trước.

Chúc Minh Hoành lúc quay phim và bình thường là hai dáng vẻ khác nhau, ngày thường lịch sự lễ độ, tính cách vô cùng tốt, nhưng chỉ cần quay phim là lập tức hóa thân thành người đàn ông mắc chứng nóng nảy dễ cáu gắt, chỉ cần mắc một lỗi thôi là ông đã có thể lập tức mắng người, cho dù có là cha ông cũng mắng tuốt.

Giang Phán tự nhận thấy tố chất tâm lý của mình khá tốt, trước khi tới đây chưa từng nghĩ tới mấy vấn đề này.

Đạo diễn Chúc lôi kéo nữ chính nói về cảnh diễn nửa ngày, cho đến khi nam chính Lục Tây Duật tới Giang Phán mới được giải phóng.

Tạ Giai Ninh cũng tham gia diễn một vai phụ trong phim này, là nữ sinh chăm chỉ lớp bên cạnh yêu thầm nam chính, sau khi nhìn thấy Giang Phán, đầu tiên cô ấy cảm ơn cô lần trước đã đề cử mình cho vai diễn, sau đó liền bắt đầu tám chuyện về bộ phim này.

Giọng nói của Tạ Giai Ninh rất thấp: "Cô biết người diễn vai nữ số 2 Hứa Ôn không? Tôi nghe người ta nói, hình như có nhà đầu tư nào đó thêm vốn cho cô ta vào chứ diễn viên được chỉ định ban đầu không phải cô ta."

Biểu cảm trên mặt Giang Phán phai nhạt dần, cô nheo mắt lại.

Cô chưa kịp trả lời Tạ Giai Ninh, cách đó không xa bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao, hai người ngước mắt nhìn qua thì thấy Hứa Ôn và trợ lý xách theo vài cái túi trong tay đang phát đồ uống cho mọi người ở trường quay.

Sau khi Hứa Ôn đích thân đưa đồ uống cho đạo diễn, bước chân lay động lắc lư đi đến trước mặt Giang Phán, "Em gái thích trà sữa vị dâu tây hay xoài nè?"

Giang Phán nhíu mày, cô nàng Hứa Ôn này cũng hay thay đổi thật, lần trước lúc ghi hình chung còn mang vẻ mặt không muốn nhìn thấy cô, bây giờ lại muốn làm chuyện xấu gì nữa đây?

Cô chưa suy kịp suy nghĩ gì nhiều thì một trong số các trợ lý mà Hứa Ôn mang theo đến đi tới giật lấy chiếc túi trong tay Hứa Ôn, lại còn trừng mắt nhìn Giang Phán một cái đầy căm ghét.

Dù người này đeo khẩu trang nhưng Giang Phán liếc mắt một cái vẫn nhận ra đây chính là Lý Viện – bạn tốt của Hứa Ôn.

Bầu không khí ở chỗ này lạnh teo, nhân viên công tác bên kia lại đây gọi các cô đi qua chuẩn bị thắp hương bái Phật.

Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, buổi trưa người trong đoàn phim cùng nhau đến tiệm cơm ăn một bữa, đương nhiên mục đích chính không phải là ăn cơm, chủ yếu là vì muốn cho các diễn viên làm quen với nhau.

Buổi chiều chính thức bắt đầu quay, nội dung quay của ngày đầu tiên cũng không nhiều, hơn nữa buổi tối đoàn phim có một bữa tiệc chính thức nên hơn bốn giờ là đoàn phim đã kết thúc công việc.

Giang Phán nắm chặt tay đi vào, đạo diễn nhìn thấy cô vội vẫy tay, ý bảo cô ngồi ở vị trí bên phải ông.

Ánh mắt tùy ý quét một vòng quanh đây, người ngồi bên trái đạo diễn có lẽ chính là nhà đầu tư, Giang Phán không hề ngạc nhiên khi thấy Hứa Ôn ngồi kế bên người phụ nữ trung niên duy nhất trong số những nhà đầu tư.

Người đó chính là mẹ kế của cô Trương Triết Lan —— người phụ nữ cùng với Giang Chí Quốc muốn bán cô đi trước kia.

Mí mắt phải của Giang Phán bỗng giật hai cái, một loạt những cảnh tượng tựa cơn ác mộng hiện lên trong đầu, ngón tay cô hơi run rẩy, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân đi đến vị trí ngồi xuống.

Trương Triết Lan cũng không có ý định buông tha Giang Phán, bà cười tủm tỉm nhìn qua: "Đạo diễn Chúc ông chọn nữ chính đúng là xinh đẹp thật, nhưng hình như tôi có nghe nói trước đây cô ấy không có tác phẩm nào, có lẽ kỹ năng diễn xuất cũng còn thiếu sót gì đó phải không?"

Những người có mặt ở đây đều là tinh anh nên lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Triết Lan, một vài nhà đầu tư bắt đầu phấn chấn hẳn lên, đạo diễn Chúc ở trong giới cũng coi như là một vị đạo diễn có danh tiếng, tại sao lại chọn một người không có tác phẩm cũng không có bối cảnh làm nữ chính, những chuyện loanh quanh lòng vòng này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Cho nên là, nếu đạo diễn Chúc đã có thể chơi, cũng có nghĩa là nhà đầu tư bọn họ có thể chen một chân vào, ánh mắt nhìn về phía Giang Phán càng thêm lộ liễu.

Mặt Chúc Minh Hoằng tối sầm, đây không phải là lần đầu tiên ông tiếp xúc với những chuyện này trong giới, cố gắng mở lời hết sức nhã nhặn: "Theo tôi thì, kỹ năng diễn xuất của Giang Phán không hề kém cạnh các tiểu hoa đán hiện nay chút nào, cô ấy vốn xuất thân chính quy, hơn nữa cũng đã tôi luyện một năm ở các đoàn làm phim khác nhau, hiện tại chỉ cách ngày nổi danh một kịch bản tốt mà thôi."

Trên mặt nhóm nhà đầu tư đều cười đáp lại, trong lòng dường như chắc chắn hai người này có mối quan hệ không tầm thường.

Giang Phán có chút bất ngờ, cô chắc chắn mình và Chúc Minh Hoằng trước đây không hề quen biết, ông ấy bảo vệ mình như vậy chẳng lẽ vì thật sự tán thành kỹ năng diễn xuất của mình?

Mặc kệ đi, cô cong môi, nhàn nhạt mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Cảm ơn đạo diễn đã tin tưởng, tôi cho rằng thị trường mới là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm kỹ năng diễn xuất, tiêu chuẩn có phù hợp thị trường hay không không thể chỉ dựa vào một lời nói mà quyết định, ai cũng có thể nói, nhưng không phải ai cũng làm được."

Dứt lời, Giang Phán ý thức được mình hơi xúc động, cô hít một hơi rồi nói: "Đạo diễn, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Ra khỏi phòng, Giang Phán cắn ngón tay mình, cả người run rẩy không khống chế được, cô dựa người vào tường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào mũi chân.

Đứng một lát, cô vừa định quay về thì cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Trương Triết Lan đi ra.

Cả người Giang Phán căng cứng, hai tay sau lưng cuộn chặt thành nắm đấm nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt đen tuyền không chút cảm xúc, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Triết Lan đi về phía mình.

Trương Triết Lan lạnh lùng nhìn cô: "Giang Phán, đừng tưởng rằng bây giờ cánh của mày cứng rồi thì dám nói chuyện với tao như thế, tao cho mày biết, bây giờ ba mày vẫn còn hay nhớ thương mày đấy."

Nhớ thương cô? Nhớ thương cái gì nghĩ cũng biết.

Sự hoảng hốt và sợ hãi đã bị cơn phẫn nộ thay thế, Giang Phán thấp giọng cười một tiếng ra vẻ châm chọc, làm như khinh thường: "A, các người cho rằng bây giờ còn có thể một tay che trời? Thấy tôi vẫn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể để mặc các người chi phối như trước kia? Tôi khuyên hai người bớt suy nghĩ viển vông lại, hai người không để tôi yên thì tôi cũng tuyệt đối không cho hai người sống yên ổn."

Trương Triết Lan vỗ tay hai cái, nhẹ nhàng đáp lại: "Đừng có ở đây già mồm với tao, mày nghĩ bây giờ và lúc trước có cái gì khác nhau, tao muốn phong sát mày không phải chỉ cần một ngón tay là xong chuyện rồi sao...... Mày nghĩ lão già họ Giang đó đối xử với mày như con người à, cho mày biết, Giang Phán, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời tao, sau khi con trai tao chiếm được của cải nhà họ Giang, có thể tao sẽ suy xét chuyện chiếu cố mày, cho mày nếm thử cảm giác làm người đứng trên người......"

Đang nói thì một giọng nam chen vào: "Tốt hơn hết là bà nên chịu trách nhiệm với những lời mình nói với cô ấy hôm nay."

Trương Triết Lan nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người đến là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn thì ánh mắt càng thêm khinh thường.

Giang Chí Quốc lúc còn trẻ cũng có bộ dáng tiểu bạch kiểm (người con trai hiền lành, nhu nhược quá mức, công tử bột, ngoài ra còn có nghĩa là trai bao) thế này, làm bà ta say mê đến thất điên bát đảo, phí công nuôi dưỡng ông ta và con gái nhiều năm.

Chu Đình Quân đi đến bên cạnh Giang Phán, thản nhiên liếc nhìn Trương Triết Lan, sự tàn độc trong đôi mắt đen nhánh bốc lên, trên mặt lại không có chút cảm xúc dư thừa, cả người trông như ác ma vừa bước ra từ địa ngục.

Trong lòng Trương Triết Lan hơi sợ hãi, rốt cuộc bản thân cũng không đánh lại một người đàn ông tuổi trẻ cường tráng, ném lại một câu "Mày tự mà giải quyết cho tốt" cho Giang Phán rồi xoay người trở về phòng.

Giang Phán nhìn theo Trương Triết Lan vào phòng rồi mới thu hồi tầm mắt, cả người lập tức không còn sức ôm đầu ngồi xổm xuống.

Sau khi ngồi một lát cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Đình Quân.

Đôi mắt Giang Phán đỏ bừng, mỗi một tế bào trong cơ thể như đang trên bờ vực sụp đổ và nổ tung, hàm răng khẽ run lên: "Anh Chu, hãy tới một nơi mà không ai biết đến chúng ta nhé? Chỉ có anh và em......"

Chu Đình Quân quỳ một chân xuống đất rồi giơ tay ôm Giang Phán vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô từng chút từng chút một, trầm giọng nói: "Ngoan, đừng sợ."

Ánh mắt anh u ám, giọng nói khàn khàn: "Để anh giải quyết."

Chu Đình Quân lại nghiêng người về phía trước, đôi môi dịu dàng đặt lên trán cô, sau đó từng chút từng chút đi xuống, tới khóe mắt cô thì dừng lại.

Hơi thở anh quấn quanh chóp mũi Giang Phán, cuối cùng cô cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, cô từ từ nhắm mắt lại, cánh tay vòng lấy eo anh.

Vòng tay anh siết chặt, càng dùng thêm sức ôm chặt cô, như muốn khảm cô vào sâu trong da thịt mình.

"Em đừng động tay vào, hãy làm việc mình muốn làm."

"Những chuyện khác cứ giao cho anh."

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Nhấn Mở Bình Luận