Yến Văn Gia lấy mạng sống ra làm trò đùa thì kinh thiên động địa, còn lúc bị đánh thì im hơi lặng tiếng.
“Người muốn chết thì có cả ngàn cách, không mang phiền phức đến cho người khác chính là đạo đức cơ bản.
Cậu cảm thấy sinh mệnh quá vô nghĩa, muốn tìm ý nghĩa của việc sống tiếp, thì đâu cần làm như vậy để tìm…..
cứ như vậy cả đời này cậu cũng tìm không ra.
Có thể một ngày nào đó, cậu thực sự chết trong rừng sâu, trong sa mạc, trong vực sâu nào đó…..
tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Không có người sẽ nhớ tới cậu.
Đây chính là kết quả mà cậu muốn sao?”
“Có vài người chết rồi, bọn họ được lưu danh là từng sống.
Có vài người chết rồi, chỉ là chết đi thôi.
Lột bỏ lớp vỏ nhà họ Yến ra, cậu là cái gì?”
Cố Tuyết Nghi dùng giọng nói không nhanh không chậm, Yến Văn Gia đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, trong đầu không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng thân hình mảnh khảnh như vậy, sao lúc nhảy dù lại có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại như vậy?
Yến Văn Gia cảm thấy lòng ngực bị cái gì đó chặn lại.
Cậu chậm rãi tiêu hóa lời nói của Cố Tuyết Nghi, càng lặp đi lặp lại việc tiêu hóa trong đầu, càng có loại nhói lan rộng, chạy loạn trong cơ thể cậu.
Đây là kết quả mà mình muốn sao? Mình thì tính là cái gì? Mình tính…..
Còn không đợi Yến Văn Gia thoát ra khỏi từ trong tang thương và kiềm nén, để tìm được đáp án rõ ràng.
Cố Tuyết Nghi đột nhiên xoay người, từ trên bàn rút ra thắt lưng da.
“Hiện tại tôi trước dạy cậu đạo đức căn bản.”
“Chát” một tiếng.
Yến Văn Gia trốn tránh, nhưng thủ pháp của cô quá khéo léo, cậu la lên một tiếng, bị đánh trúng cằm, cậu sống chết cắn chặt răng không phát ra tiếng, sau đó thì bị vấp ngã, mặt bị đập vào mặt bàn.
Nếu như không phải Cố Tuyết Nghi từ phía sau nhấc cổ áo của cậu.
Yến Văn Gia chắc chắn sẽ chết một cách dễ dàng và hoang đường, còn không bằng một cái lông hồng*.
*鸿毛: lông hồng, ví những chuyện lặt vặt không đáng kể.
*
Yến Văn Gia hiện tại đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chậm rãi động đậy con người, đem tất cả lời nói của Cố Tuyết Nghi lặp đi lặp lại trong đầu.
Muốn tìm ý nghĩa của việc sống tiếp, đâu phải đi tìm như vậy.
Vậy nên tìm như thế nào?
“Nguyên ca, cậu không suy nghĩ lại sao?” giọng nói om sòm của người đại diện cứ lải nhải không nghỉ bên tai.
Yến Văn Gia ngưng lại suy tư, ngẩng đầu nhìn người đại diện: “Không nghĩ nữa.”
Cậu có thể đổ máu, có thể chịu đau, nhưng nếu như muốn cậu yếu thế nhận thua là điều không thể nào.
Toàn bộ lời nói còn lại của người đại diện đều bị chặn trong cổ họng.
Vào lúc hắn nhìn vào ánh mắt của Yến Văn Gia, liền biết cậu đang nghiêm túc.
Cậu thanh niên quá mức tuấn mỹ trước mặt, giống như ở đâu thay đổi rồi, nhưng lại không nói ra được là thay đổi chỗ nào.
Người đại diện dùng tay xoa mặt, yên lặng mà nghĩ, có thể là do mặt bị sưng nên có cảm giác như vậy đi….
*
Cố Tuyết Nghi kết thúc một ngày học dùng laptop.
Cô đi tới ngoài cửa: “Chuẩn bị cho tôi một bộ giấy bút nghiêng mực.”
Cô vẫn chưa thể hoàn toàn quen với cách viết chữ giản thể bằng bút bi nước của thời đại này.
Nữ hầu cả mặt đầy kinh ngac, nhưng rất nhanh đi xuống lầu tìm cho Cố Tuyết Nghi.
Chỉ là trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm, phu nhân muốn thứ này để làm gì?
Bút lông nghiêng mực rất nhanh đã được đưa tới.
Cố Tuyết Nghi quét mắt nhìn, không tính là kém, cũng không tính là tốt, cũng xem như có thể dùng.
Cố Tuyết Nghi giữ nghiêng, thêm chút nước, nâng tay chậm rãi nghiền mực trong nghiên.
Nữ hầu thấy thế, gấp gáp lên tiếng: “Phu nhân, để tôi làm.”
Cố Tuyết Nghi đã quen tự mình làm những việc này.
“Không cần.” đây cũng là một cách luyện lực cổ tay.
Cố Tuyết Nghi giữa nghiên mực không nhanh không chậm nghiền, liền phát giác độ ăn ý giữa cơ thể này với cô, từng ngày từng ngày càng tăng cao.
Sau khi nghiền mực xong, Cố Tuyết Nghi cho nữ hầu lui xuống, một mình chậm rãi căn cứ theo trí nhớ viết lại tin tức của Bảo Hâm.
Một lần ghi chép như vậy, liền tốn hết 3 tiếng đồng hồ.
Đợi Cố Tuyết Nghi lại lần nữa hồi thần, đã là đêm rồi.
Hiện tại hiển nhiên không thích hợp đi tìm Trần Vu Cẩn.
Cố Tuyết Nghi đem xấp giấy dày kia cuộn laij, mở két sắt nhỏ trong tủ nữ trang bỏ vào.
Trong két sắt vốn chứa đầy các loại nữ trang, Cố Tuyết Nghi nhìn cũng không thèm nhìn, đem toàn bộ bỏ vào ngăn tủ khác, đem xấp giấy đặt vào trong, khóa lại.
Nửa tiếng sau, thư ký Trần nhận được tin nhắn thứ hai của hôm nay.
[Ngày mai thư ký Trần có thời gian không? Tôi sẽ tới Yến thị một chuyến.]
Trần Vu Cẩn nhìn về phía cái nồi bị đun cạn đang nằm trong bếp, ấn thái dương, lại khụ khụ mấy lần.
[Có.]
Anh động tay nhắn lại tin, sau đó lại lần nữa dùng thêm chút lực, rửa sạch chiếc nồi, lại lần nữa bắt lên bếp, đun canh gừng.
Cố Tuyết Nghi sau khi thu được lời đáp, liền đi tắm rửa.
Trần Vu Cẩn bên này lại mắt không chuyển nhìn chằm chằm chiếc nồi, đợi sau vài phút, cuối cùng cũng làm ra được một chén canh gừng.
Anh cúi đầu uống một ngụm.
Nóng, cay,…..
nhưng đúng là rất ấm.
Cố Tuyết Nghi từ phòng tắm đi ra, gọi điện cho Yến Văn Bách.
“…………….”
Yến Văn Bách tiếp điện thoại, lại không biết nên nói gì, cậu xị mắt, trong điện thoại là một mảnh chết lặng.
Cậu mấy ngày nay đều đúng giờ về nhà.
Cậu cũng không có lại xung đột với Giang Tĩnh.
Cô ngủ ở lầu trên, còn gọi điện cho cậu làm gì?
Yến Văn Bách mím môi.
“Cậu có số điện thoại của Yến Văn Xu không?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Bách: ………
Yến Văn Bách cúp máy.
Đợi vài giây sau, Yến Văn Bách mới ý thức được mình vừa làm gì, cậu mới chậm rãi nhớ đến hương vị của thắt lưng da.
Yến Văn Bách vội vàng gọi lại.
“……… Chị muốn số điện thoại của Yến Văn Xu sao? Tôi gửi chị.” Trong giọng nói mang theo chút khuất nhục khó phát giác được.
Cô gọi điện thoại cho cậu chỉ vì muốn số di động của Yến Văn Xu?
“Vừa rồi…..” Yến Văn Bách ngập ngừng nói dối: “Không cẩn thận cúp mất.”
Cố Tuyết Nghi không có so đo với cậu, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó đi tới hộp thư trong điện thoại tìm số.
Yến Văn Bách lại vẫn giữ điện thoại ngẩn ra mấy giây, sau đó mới lại nằm xuống.
Cố Tuyết Nghi gọi điện cho Yến Văn Xu nhưng không được.
Chỉ có thể gửi tin nhắn sang.
[Biết điểm dừng, đừng làm việc ngu ngốc.]
Thời gian hiện tại là 9 giờ 33 phút tối.
Yến Văn Xu đang bị tức đến nghẹn.
Cô lạnh lùng nhìn Tưởng Mộng: “Ở trước mặt tôi diễn nhiều kịch như vậy, thế nào? Hiện tại bảo cô cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra thai sản, cô lại không chịu đi?”
Tưởng Mộng đầu tóc rối loạn, dáng vẻ nhếch nhác, nhìn cực kỳ mềm yếu đáng thương.
Ngược lại dáng vẻ của Yến Văn Xu lại hùng hổ dọa người.
Người đại diện nhìn thấy cô không dẫn theo người, nháy mắt gan lớn lên, lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở chế độ quay video, quay lại cảnh này.
Chỉ cần cắt ghép…..
liền có thể thay đổi được cục diện.
Yến Văn Xu vừa quay đầu, liền phát hiện ra.
Cô có chút danh tiếng trong giới giải trí, cả ngày đều đối mặt với ống kính của phóng viên nước ngoài, còn có kết giao với mấy người quay phim đường phố, nên cô đối với thứ này vô cùng mẫn cảm.
Yến Văn Xu nháy mắt bước nhanh sang, giành lại, quăng thẳng lên tường.
Người đại diện trợn mắt nhìn con ngươi của Yến Văn Xu đều đỏ lên.
Tính cách của Yến Văn Xu kích động.
Quá kích động!
Không có việc gì khiến cho vị đại tiểu thư này kiêng nể cả…..
Bọn họ làm sao nghĩ việc này lại thành lấy đá đập lên chân mình chứ? Hiện tại bị ép tới nước này…..
việc hôm nay khẳng định không thể yên được.
“Tưởng Mộng, cô gọi điện cho người kia đi.”
“Người nào?” Yến Văn Xu lạnh giọng hỏi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
*
Mười giờ tối.
Tào Gia Diệp đội nón, đeo khẩu trang, mang theo vài bảo tiêu, thừa lúc đêm tối rời khỏi biệt thự.
Giản Nhuế nghe thấy tiếng động, bèn hỏi: “Tiên sinh đi đâu?”
Nữ hầu lúng túng đáp: “Tiên sinh nói là công ty có tý việc gấp.”
Tối đó, Yến Văn Xu vẫn chưa gọi lại hay trả lời tin nhắn cho Cố Tuyết Nghi.
*
Sáng hôm sau, Cố Tuyết Nghi tám giờ thức dậy, đợi dùng xong bữa sáng, cô một bên đi tới tòa nhà lớn Yến thị, một bên gọi cho Yến Văn Xu.
Vẫn không nhấc máy.
Cố Tuyết Nghi nhịn không được nhíu mày.
Thực ra từ khi bắt đầu, cô chưa từng đặt nhân vật Tưởng Mộng này vào trong mắt.
Diễn xuất của Tưởng Mộng cũng được, ép tới cửa cũng được, đi tìm Yến Văn Xu cũng được…..
đều nói rõ rằng cô ta đang gấp gáp, đồng thời cũng có thể nhìn ra thủ đoạn vụng vêf của cô ta.
Yến Văn Xu đến cả người như vậy, cũng không thu thập được?
Rất nhanh, xe đã tới tòa nhà lớn Yến thị.
Cố Tuyết Nghi không có lại tiếp tục việc gọi điện vô nghĩa nữa, cô trực tiếp lên lầu.
Nhân viên công tác lần lượt chào hỏi: “Yến phu nhân.”
Sau bữa tiệc tại khách sạn Srika, hiện tại ai còn dám làm lơ vị Yến phu nhân này nữa chứ?
Lên tới tầng của Trần Vu Cẩn, thì đã có một thư ký sớm đã đứng đó.
Thư ký đó lập tức dẫn Cố Tuyết Nghi tới phòng họp nhỏ.
Cửa vừa mở, người đàn ông trong phòng ngẩng đầu lên.
“Giản tiên sinh.” Cố Tuyết Nghi chào hỏi.
“Yến phu nhân.” Yết hầu của Giản Xương Minh khẽ động, đẩy mắt kính, cũng chào hỏi lại.
Một màn này giống hệt lần đầu họ gặp mặt tại tòa nhà lớn Yến thị.
Nhưng tâm trạng lại hoàn toàn không giống nữa.
Giản Xương Minh đã có thể khách quan mà ý thức được sự thay đổi trên người Cố Tuyết Nghi, và sự ưu tú sau khi thay đổi.
Cố Tuyết Nghi ngồi xuống ghế, vài phút sau, Trần Vu Cẩn cũng tới.
“Trên điện thoại của các thành viên trong gia tộc họ Yến có gắn định vị GPS không?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Bệnh cảm của Trần Vu Cẩn đã giảm hơn phân nữa, vừa nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, anh lại nhớ đến cảm giác hơi nóng, hơi cay nơi đầu lưỡi.
“Đúng là có, nhưng phải xem cô muốn tìm ai.
Dù sao có một vài người luôn không chịu nguyện ý phối hợp như vậy, bọn họ đều chọn lựa tự mình tháo định vị ra.” Trần Vu Cẩn nói xong, lại truy hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe thấy câu này, Giản Xương Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Vu Cẩn nhiều hơn mốt chút.
Lời nói của thư ký Trần hình như thay đổi rồi.
“Làm phiền thư ký Trần cho người tra định vị của Yến Văn Xu.”
Trần Vu Cẩn cũng không lại hỏi vì sao, lập tức đáp ứng: “Được.”
Anh xoay người đi phân phó, sau đó mới quay lại phòng họp nhỏ.
Cố Tuyết Nghi lấy ra một xấp giấy dày, mắt không chớp mà nói dối: “Tôi viết thành như vậy, nhìn giống như bảng chữ luyện viết tay.”
Đúng vậy, ai cũng không cách nào nghĩ thứ này có liên quan đến Bảo Hâm.
Trần Vu Cẩn dùng hai tay tiếp nhận, chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của Giản Xương Minh cũng nhìn theo.
Nét chữ đoan trang tú mỹ.
Chỉ có nét ngoặc ẩn ẩn lộ ra chút khí thế thiết họa ngân câu*.
* Thiết họa ngân câu (铁画银钩): chỉ nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
Chữ viết tay này….
khá đẹp.
Giống như cô đã từng viết vô số lần vậy.
Nhưng điều khiến họ càng thêm kinh ngạc chính là, bọn họ phát hiện, khả năng nhớ của cô không tệ.
Hoặc là nói, lúc cô nhớ lại, khá có kỹ xảo.
Tổng hợp từng việc lại, cũng đều có logic rõ ràng.
Trên người cô vẫn còn bao nhiêu thứ mà mọi người trước giờ chưa từng thấy?
Nhà họ Cố thực sự dạy ra được một người như vậy?
Trong lúc Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh đang nhìn chằm chằm vào xấp giấy, mắt cũng không chuyển động.
Thì Cố Tuyết Nghi đã nhận được một tin tức mới do trình duyệt đề cử.
[Yến Văn Xu chia sẻ weibo nghi vấn đang trào phúng Tưởng Mộng, bạn nghĩ thế nào? Ấn vào xem ngay –]
Cố Tuyết Nghi nhìn thấy tin tức, lập tức cảnh giác lên.
Cô ấn vào xem.
Yến Văn Xu trên đường đi, đã trực tiếp đăng tin trào phúng Tưởng Mộng.
Khu bình luận có không ít người đang chế giễu cô ta.
Đối với một người cần tới nhân khí như Tưởng Mộng mà nói….
đây chẳng khác nào cắt đứt mạch máu sống của cô ta.
Thực sự là lỗ mãng.
Ít nhất cũng phải mang theo hai bảo tiêu bên người rồi mới đi vấn tội chứ.
Ngón tay Cố Tuyết Nghi trượt xuống.
Nhìn thấy một cái weibo khác.
@ Yến Văn Xu: Nhìn cho rõ đây, đây là Yến phu nhân.
[Ảnh]
Cố Tuyết Nghi khẽ nhấc mày.
Quả nhiên vẫn còn cách nghĩ như đứa trẻ…..
Lỗ mãng cũng đáng yêu đấy.
Cô đứng dậy: “Giản tiên sinh và thư ký Trần xem trước, tôi phải rời đi một lúc….”
“Phu nhân đi đâu”, lời vừa tới bên miệng, lại bị Trần Vu Cẩn nuốt về.
Việc này chưa đến phiên anh quản.
Cố Tuyết Nghi hướng về phía hai người gật đầu, lễ tiết như cũ không thiếu sót, sau đó cô mở cửa, bước nhanh ra ngoài.
Cô trên đường tới đây chỉ mang theo một vệ sĩ.
Đương nhiên không tính là ít.
Hơn thế nữa cô từng theo cha huynh lên chiến trường, so với nữ nhân bình thường, cô đã mạnh hơn rất nhiều…..
Nhưng Cố Tuyết Nghi sẽ không tùy tiện đặt bản thân vào nguy hiểm, bước chân cô khựng lại, quay đầu lại đẩy cửa ra, hỏi: “Thư ký Trần có vệ sĩ có thể cho tôi mượn dùng một lúc không?”
Động tác của Giản Xương Minh khẽ khựng lại: “Vệ sĩ của tôi có thể cho Yến phu nhân mượn.”
Trần Vu Cẩn lên tiếng chậm một bước: ……………..