Khóe môi Phong Du khẽ co rút một cái, sau đó mới lộ ra nụ cười u ám: “Hóa ra người hôm đó là Yến phu nhân.”
Hôm đó? Hôm nào?
Bùi Lệ Hinh và Giang Việt càng thêm mờ mịt.
Chỉ có Bùi Trí Khang chậm rãi từ con số “79” nhớ ra được chút gì…..
Hoạt động ở câu lạc bộ hôm đó! Cô ấy có mặt?
Sắc mặt Cố Tuyết Nghi bình thản, khẽ gật đầu: “Đúng.”
Biểu tình trên mặt Phong Du càng thêm méo mó, lạnh lùng đáp: “Nếu như Yến tổng biết, Yến phu nhân đến địa bàn của nhà họ Phong, anh ta chắc sẽ…..”
“Anh ấy chắc chắn sẽ rất cao hứng nhỉ.” Cố Tuyết Nghi cắt ngang lời nói của hắn: “Dù sao thì không phải ai cũng có thể làm chủ nhân của Phong tổng đây.”
Phong Du: “………..”
Người phụ nữ trước mắt căn bản không hề sợ hắn.
Giống hệt với số 399 hôm đó.
Phong Du hung tợn cắn chặt răng hàm.
Bùi Lệ Hinh kinh sợ nhìn Cố Tuyết Nghi, người phụ nữ này đã biết Phong Du là ai rồi, thế mà khẩu khí vẫn kiêu ngạo tự mãn như vậy?
Lẽ nào cô ta thực sự cho rằng, bản thân có cái danh Yến phu nhân thì không cần sợ ai?
Người chủ trì không hề chú ý đến hành động mang sóng ngầm ở dưới, hắn theo đúng sắp xếp trước đó bắt đầu tiến lên sân khấu tuyên bố khai mạc.
“Hội đấu giá hôm nay chính thức được bắt đầu…..”
Xung quanh có quá nhiều người trong giới thương gia, có những nhà kết giao với nhà họ Phong, nhà họ Tống, nhà họ Giang, cũng có những nhà thuộc phe trung lập, tới nay vẫn chưa gia nhập vào nhà nào…..
Không cần biết là gia tộc này, Phong Du đều khống muốn bị mất mặt trước mặt người khác.
Phong Du áp chế sự lạnh lẽo trong mắt, nhìn về phía Bùi Lệ Hinh, bà ta ngay lập tức bị ánh mắt đó dọa bay mất nửa cái hồn.
Phong Du đang cảnh cáo bà ta? Đợi xem thành quả của bà ta?
Bùi Lệ Hinh khẽ há miệng, không tiếng mà gọi một câu: “Phong tổng.”
Phong Du xoay đầu đi, không tiếp tục nhìn về phía sau.
Hắn trầm mặc, trên mặt nhìn không ra chút vui vẻ nào.
Nhưng mọi người đều nghĩ, Phong tổng hình như cũng rất ít lộ ra nụ cười, vậy nên hắn như vậy mới là bình thường.
Cố Tuyết Nghi cũng không có lên tiếng.
Xung quanh chỉ còn lại giọng nói vang dội của người chủ trì.
“Theo sau đây, mời mọi người thưởng lãm vật phẩm của tiểu thư Tô Phù …” Người chủ trì nói, rất nhanh có một cô gái mặc lễ phục nâng tranh tiến lên sân khấu,
“Đây là tác phẩm do chính tay tiểu thư Tô Phù vẽ, trên đây lột tả cảnh đình viện trong nhà mình….
nét vẻ tinh xảo, vẽ vô cùng đẹp.
Tiểu thư Tô Phù đã đứa tác phẩm đến đấu giá cho buổi từ thiện ngày hôm nay, hi vọng có thể mang đến chút ấm áp cho những đứa trẻ sống ở khu nghèo khổ.”
“Giá khởi điểm là: 10 vạn!”
Tô Phù….
Cố Tuyết Nghi hình như đã từng nghe cái tên này đâu đó rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một cô gái trẻ tuổi đứng trên sân khấu.
Mà Bùi Trí Khang ngồi bên cạnh đã nhìn chằm chằm đối phương, đến cả con ngươi cũng không chuyển động.
Bùi Lệ Hinh lại căn bản không để ý Tô Phù này, bà ta nhỏ giọng hỏi Cố Tuyết Nghi: “Yến phu nhân chuẩn bị vật phẩm gì?”
“Cũng là tranh.” Cố Tuyết Nghi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Giá khởi điểm của cô ấy là 10 vạn, vậy thì của tôi không thể thấp hơn.
Cô cho người đi đổi giá ….”
Biểu tình trên mặt Bùi Lệ Hinh khựng lại.
Trong lòng nghĩ, đầu óc Cố Tuyết Nghi có phải có vấn đề rồi không?
“Phu nhân muốn… đổi thành bao nhiêu?”
“Thêm một số 0 phía sau 10 vạn, giá khởi điểm 100 vạn đi.”
Bùi Lệ Hinh ngập ngừng, nhỏ nhẹ nói: “….Nếu như giá quá cao có thể sẽ xuất hiện tình trạng không người mua.
Đến lúc đó phu nhân sẽ trở thành trò cười.”
Cố Tuyết Nghi cười khinh: “Làm từ thiện còn để ý giá cao giá thấp sao?” Vẻ mặt cô lạnh lùng, lộ ra một chút cao ngạo: “Nếu bủn xỉn như vậy thì từ thiện làm gì? Ôm chút tiền đó mà ở nhà để giành an hưởng tuổi già đi*, không được sao? Vậy mà cũng có mặt mũi chạy đến đây?”
*劫後餘生: Kiếp hậu dư sinh, nghĩa là sống sót sau tai nạn… ở đây mình đổi nghĩa một chút cho hợp với ngữ cảnh.
Biểu tình trên mặt Bùi Lệ Hinh cứng nhắc.
Luôn có cảm giác Cố Tuyết Nghi đang mắng bản thân.
Nhưng nghĩ đến, Cố Tuyết Nghi khoa trương như vậy, chưa từng nể mặt ai bao giờ….
cô ta có thể biết nói xa nói gần? Cô ta còn cần đi nói vòng nói vo sao?
Bùi Lệ Hinh điều chỉnh sắc mặt, chuẩn bị tiếp tục khuyên.
Cố Tuyết Nghi đã không vui đá vào ghế Phong Du ngồi phía trước, tiếng đế giày chạm vào lưng ghế phát ra tiếng “Đang”.
“Còn không mau đi đổi!”
Phong Du:?
Hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về Cố Tuyết Nghi.
Cô dám đạp lưng ghế hắn?
Bùi Lệ Hinh: “……………”
Tính khí của Cố Tuyết Nghi cũng quá tệ, đến cả Phong Du cũng bị làm mất mặt.
Bùi Lệ Hinh không muốn trở mặt với Cố Tuyết Nghi vào lúc này, chỉ có thể đứng dậy đi gặp người phụ trách buổi đấu giá.
Đáy lòng Bùi Lệ Hinh lại nhịn không được mà nghĩ, chút nữa không người đấu giá, để xem Cố Tuyết Nghi sẽ bị giáo huấn thế nào.
Bản thân cũng không phải chưa từng nhắc nhở cô ta….
Nghĩ một lúc, Bùi Lệ Hinh vẫn có chút mong chờ tình cảnh đó.
Cuối cùng bức của Tô Phù được trả với với cao là một trăm bảy mươi tám vạn.
Cô ấy tại sân khấu đem phiếu đấu giá bỏ vào thùng quyên góp, hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Giới truyền thông rất nhanh đưa một màn nay lên trên mạng.
#Bức tranh của Tô Phù# rất nhanh đã lên đến hot search.
Mà lúc này Bùi Lệ Hinh cũng quay lại.
Người phụ trách buổi đấu giá cũng không làm khó bà ta, dù sao người đưa ra yêu cầu như vậy có rất nhiều, còn việc có người đấu giá hay không thì không phải trách nhiệm của bọn họ.
Những vật phẩm đấu giá tiếp sau đó cũng là vài bức thư pháp, mấy thứ đồ cổ, vài bảo vật gia truyền, còn có mấy loại đá quý….những món đồ này được trả mức giá cao đến mức khiến người ta không thể tin nổi.
Bùi Lệ Hinh lặng lẽ quay sang đánh giá biểu tình trên mặt Cố Tuyết Nghi.
Cô tựa như đối với những điều này không có chút cảm giác gì, một chút điểm gì đó không đúng cũng không phát giác ra.
Cuối cùng, người chủ trì nhận lấy tấm phiếu ngẩn ra một giây, sau đó mới nói tiếp: “Tiếp theo xin mời thưởng lãm vật phẩm của cô Cố Tuyết Nghi.”
“Bức họa .”
Lúc lời người chủ trì vừa dứt, mọi người căn bản không hề chú ý đến bức họa, mà họ chú ý đến ba chữ “Cố Tuyết Nghi”.
Cố Tuyết Nghi không chỉ có mặt tại đây!
Cô còn tham gia đấu giá!
Phong tổng đồng ý?
Cố Tuyết Nghi lúc này mới chậm rãi đứng lên: “Nhường đường.”
Phong Du bị chọc tức đến mức cười: “Tôi cản đường cô sao?”
“Đúng.”
Phong Du xoay người qua, đạp một cú lên ghế của Bùi Trí Khang, giọng âm trầm nói: “Nhường đường đi.”
Bùi Trí Khang thiếu chút nữa là lăn từ trên ghế xuống.
Ánh mắt hắn lóe lên, đáy lòng cực kỳ nhục nhã, nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng dậy, dời ghế xa ra một chút.
Bùi Trí Khang nghiêng người, ngữ khí vẫn còn âm trầm: “Yến phu nhân, mời.”
Cố Tuyết Nghi bước nhanh lên phía trước: “Cảm tạ Phong tổng.”
Giang Việt nhìn bóng lưng của Cố Tuyết Nghi, nhìn không được cong môi.
Cố Tuyết Nghi bước lên sân khấu, phía dưới lập tức vang lên tiếng trầm trồ.
Cho dù trước đó đã biết cô đã tới, nhưng dám công khai đứng ở đó, thì thật không tin nổi.
Cũng không biết Yến Triều ở ngoài kia có bị tức chết hay không?
Ồ không, cũng có thể đã chết mất rồi….
Cố Tuyết Nghi nâng cằm: “Anh còn chưa nói mức giá.”
Người chủ trì nuột ngụm nước miếng, nói: “Bức tranh này… giá khởi điểm của nó là,….
một trăm vạn.”
Hội trường lại nháy mắt yên tĩnh.
Một trăm vạn?
Chỉ có bức tranh này?
“Là tranh do chính tay Yến phu nhân vẽ sao?” Có người lên tiếng hỏi.
Cố Tuyết Nghi không thèm nhìn người hỏi: “Tự nhìn đi, phía dưới có chữ ký.”
Người đó lập tức ngậm miệng, không còn chút khí thế nào mà cẩn thận nhìn về phía bức tranh.
Đồng thời, những người khác cũng bởi vì câu nói này, lập tức dời sự chú ý đến bức tranh.
Chữ ký trên bức tranh, Đông Dạ.
Không có một chút khí chất nghệ sĩ, chưa hề nghe đến cái tên này bao giờ.
Cận đại à, bọn họ chỉ biết cái gì Phạm Tăng, Thôi Như Trác, Trương Kỳ Dực….
còn người này là ai chứ?
“Bức tranh này được phác họa tinh xảo, nét vẽ rung động….
người đấu giá được bức tranh, còn có thể nghe được câu chuyện phía sau đó.
Một trăm vạn là giá thấp nhất.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: “Llàm từ thiện mà, đã muốn đưa tiền đến tay người cần thì cũng nên cân nhắc đến tất cả mọi người.”
Có ý gì? Sợ bọn họ không trả nổi tiền sao?
Cố Tuyết Nghi nói xong thì đưa lại mic cho người chủ trì.
Phong Du nhìn chằm chú cô.
Thân ảnh của cô cùng 399 xuất hiện ở câu lạc bộ từ từ chồng chéo lên nhau….cũng ngạo mạn như thế.
Cùng một loại người với hắn.
Cố Tuyết Nghi quay lại vị trí của bản thân, trực tiếp nói với Bùi Lệ Hinh: “Bà ra giá đầu tiên.”
Bùi Lệ Hình bị giọng điệu sai khiến này chọc tức, nhưng sự tức giận của bà ta không đáng là gì.
Cố Tuyết Nghi lạnh lùng nói: “Bùi tổng muốn khiến tôi mất mặt sao?”
Bùi Lệ Hinh thực ra cũng muốn như vây.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nếu không thể lừa được Cố Tuyết Nghi, nên bà ta không thể làm vây.
Bùi Lệ Hinh nuốt xuống tức giận, cười nói: “Làm sao có thể chứ?”
Người chủ trì lúc này bắt đầu lên tiếng: “Được, hiện tại bắt đầu đấu giá….
một trăm vạn khởi điểm! Một lần tăng mười vạn!”
Mọi người đều có chút ngờ nghệch.
Bọn họ thực sự muốn xem Cố Tuyết Nghi làm thế nào, dù sao thì bọn họ cũng không đưa ra được cái giá như vậy.
Cho không một trăm vạn? Bọn họ làm không nổi vụ từ thiện này? Chỉ là bọn họ ít nhiều cũng nhìn sắc mặt Phong Du.
Nếu như lúc này ra giá Phong tổng sẽ làm sao?
Bùi Lệ hinh đã hiểu, xung quanh quả nhiên không ai ra giá.
Bà ta nhịn không được cười nhạo Cố Tuyết Nghi trong lòng, nhưng cùng lúc lại cảm thấy tức giận.
Dù sao hiện tại người ra giá đầu tiên chính là bản thân bà ta!
“Một trăm mười vạn!” Bùi Lệ Hinh giơ bảng.
Bà ta vừa lên tiếng lập tức phá vỡ sự yên tĩnh.
Người xung quanh bắt đầu nhịn không được nhõng tai lên lắng nghe.
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn về phía Giang Việt.
Giang Việt hướng cô mỉm cười, giơ bảng: “Hai trăm vạn!”
Hội trường ồ lên.
Bùi Lệ Hinh thả lỏng một hơi, Cố Tuyết Nghi lúc này lại lên tiếng: “Tiếp tục đấu giá.”
Bùi Lệ Hinh: “Cái gì?”
“Tiếp tục đấu giá, hai trăm vạn quá thấp, hơn nữa tôi không muốn bán cho Giang tiên sinh.” Cố Tuyết Nghi nhìn về phía Giang Việt.
Giang Việt mỉm cười: “Nhưng tôi thưc sự muốn mua bức tranh này của Yến phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi khẽ khụ một tiếng, hối thúc Bùi Lệ Hinh: “Nhanh lên.
Tôi muốn bán giá cao.”
Bùi Lệ Hinh sắp ói ra máu rồi.
Cố Tuyết Nghi thực sự quá tham lam!
Bức tranh chẳng có chút danh tiếng nào, cô ta còn muốn bán với giá cao?
Nghĩ đến lời vừa rồi của Giang Việt.
Có Giang Việt thủ phía sau là được….
Bùi Lệ Hinh lại giơ bảng lên: “Hai trăm mười vạn.”
Giang Việt cười haha, trào phúng: “Người Yến phu nhân mời đến tựa hồ không tốt lắm.
Đến cả đấu giá cũng chỉ dám tăng thêm mười vạn….”
Giang Việt lần nữa giơ bảng: “Ba trăm vạn!”
Hội trường lần nữa ồn ào.
Bùi Lệ Hinh sắp tức chết rồi.
Giang Việt không phải muốn sao? Được, hắn muốn làm kẻ coi tiền như rác thì cứ cho hắn làm! Dù sao bản thân cũng chỉ có việc giơ bảng! Ai không dám thách giá chứ?
Bùi Lệ Hinh lại lần nữa giơ bảng: “Bốn trăm vạn!”
Sắc mặt người chủ trì bắt đầu có chút thay đổi.
Giang Việt thách thức nhìn Bùi Lệ Hinh: “Năm trăm vạn!”
Mắt thấy mức giá được nâng đến mức này, những người còn lại cũng có chút ngồi không vững rồi.
Bức tranh này thực sự có sức hút kỳ lạ nào đó sao?
Được Yến phu nhân chọn đưa ra đấu giá thực ra cũng xem như có điểm nổi bật rồi.
Hiện tại đến cả Giang Việt cũng giơ bảng rồi!
Lại thấy Phong tổng không hề có biểu hiện gì khác….
Ai cũng không muốn trở thành trò cười “xem nhằm trân châu thành mắt cá”, thế là từ từ những người khác cũng bắt đầu tham gia vào.
“Năm trăm năm mươi vạn!”
“Sáu trăm vạn!”
Bùi Lệ Hinh mở to mắt nhìn một màn này, đáy lòng chỉ xuất hiện một ý nghĩ, điên rồi, đám người này đều điên hết rồi!
Chỉ là một bức tranh, có cái gì đáng giá như thế?
Cố Tuyết Nghi lẽ nào thực sự đạt thành ý nguyện, bán được giá cao sao?
Cùng lúc đó, Giang Việt lại giơ bảng: “Bảy trăm vạn!”
Cố Tuyết Nghi lạnh lùng nhìn Giang Việt: “Giang tiên sinh nhà nhiều tiền quá nên xin nông nổi sao?”
Giang Việt cười cười: “Đúng vậy, Giang mỗ bất tài, cái khác không có, chứ tiền thì nhiều.
Tôi hôm nay thực sự muốn giành được bức tranh này của Yến phu nhân.”
Trên mặt Cố Tuyết Nghi bắt đầu xuất hiện vẻ bực dọc.
Cô quay đầu nhìn Bùi Lệ Hinh: “Tiếp tục tăng!”
Bùi Lệ Hinh nhịn không được lên tiếng: “Phu nhân, mức giá hiện tại không tốt sao?”
Cố Tuyết Nghi lạnh lùng đáp: “Giang Việt không phải có tiền sao? Nâng lên một ngàn vạn rồi bán cho anh ta.”
Bùi Lệ Hinh hít sâu một hơi.
Ngài thực sự dám nghĩ.
Giang Việt thoáng nghe được giọng cô, hắn cười đáp: “Yến phu nhân đừng giận, cô mới nói, làm từ thiện mà.
Giang mỗ tôi có thể keo kiệt như vậy sao?”
Bùi Lệ Hinh ngồi giữa hai người, cảm giác như không phải đang ngồi giữa hai “người”.
Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của Phong Du.
Có thể lừa được Cố Tuyết Nghi hay không chỉ có thể trong hôm nay thôi! Dù sao bà ta cũng chỉ hô giá… Giang Nhị lại không thiếu tiền.
Nói không chừng giá càng cô, mới càng phù hợp với thân phận chủ nhân Giang thị.
Bùi Lệ Hinh giơ bảng: “Chín trăm chín mươi vạn!”
Hội trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Những người còn lại nghi hoặc nhìn Bùi Lệ Hinh, đó là Bùi tổng của Bảo Hâm nhỉ? Bà ta vừa rồi vẫn luôn ra giá? Ồ, đúng rồi, gần đây không phải có tin mới sao?
Bà ta thực sự muốn lấy lòng Cố Tuyết Nghi nha!
Vậy thì nhường cho Bùi tổng vậy.
Bảo Hâm có thể sẽ quay đầu trở về làm con chó cho nhà họ Yến, nhưng Phong tổng người ta còn chưa có thái độ gì.
Thời gian trước đó, Bùi tổng của Bảo Hâm luôn là người tâm đắc bên cạnh Phong tổng đấy….
Mọi người đều ăn ý không lên tiếng nữa, còn trao cho Bùi Lệ Hinh ánh mắt “tôi hiểu rồi, nhường cô đó”.
Bùi Lệ Hinh:?
Người chủ trì lau mồ hôi trên trán, cũng cảm thấy hôm nay có chút kích thích.
Hắn làm thanh giọng, lên tiếng: “Chín trăm chín mươi vạn lần một….
còn có ai ra giá không?”
Bùi Lệ Hinh vội vàng nhìn về phía Giang Việt: “Giang tổng không giơ bảng nữa sao?”
Giang Việt than thở: “Yến phu nhân chắc chắn là không bán cho tôi, tôi cũng không còn cách nào.”
“Giang tổng không phải nhất định muốn mua sao?”
“Lúc cần bỏ cuộc thì nên bỏ cuộc, đó mới gọi là thông minh.”
“…………….”
Đáy lòng Bùi Lệ Hinh không biết đã mắng chửi bao nhiêu từ ngữ thô tục.
“Chín trăm chín mươi vạn lần hai…”
Bùi Lệ Hinh có chút hoảng loạn.
“Phu nhân, cô xem…”
Cố Tuyết Nghi mỉm cười: “Mức giá này không tệ, tôi rất hài lòng.”
“Chín trăm chín mươi vạn lần ba! Thành giao! Bức tranh thuộc về Bùi tổng Bảo Hâm!”
Bùi Lệ Hinh thiếu chút đã nôn ra máu.
Bà ta vốn chỉ muốn xem Cố Tuyết Nghi trở thành trò cười, không ngờ rằng kết quả bản thân lại trở thành trò cười.
Rất nhanh cô gái mặc lễ phục liền đưa tấm phiếu đấu giá đến trước mặt Bùi Lệ Hinh, mời bà ta ký tên.
Bùi Lệ Hinh nhịn xuống xúc động muốn nôn ra máu, từng chút một ký tên bản thân lên tấm phiếu.
Xem như….
xem như lần chi tiền cuối cùng.
Hơn nữa nếu như Cố Tuyết Nghi muốn quyên góp tại chỗ, nói không chừng số tiền này bà ta còn có thể lấy lại.
Bùi Lệ Hinh nghĩ như thế.
Người chủ trì hỏi: “Yến phu nhân, không biết cô có muốn quyên góp tại đây?”
Cố Tuyết Nghi nhấc mày: “Yến thị có hạng mục từ thiện riêng, tôi quyên góp cho các người làm gì?”
Bùi Lệ Hinh cảm thấy trước mắt tối đi.
Điện thoại Cố Tuyết Nghi rung lên.
Cô cúi đầu nhìn.
Là một tin nhắn đến.
Giang Việt: [Không biết Yến phu nhân lần này cảm ơn tôi thế nào đây?]
Đồng thời đúng lúc này.
#Bức tranh của Yến phu nhân# cũng xuất hiện trên hotsearch, còn hot hơn cả tin nóng trước đó, trực tiếp đứng top 3.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy tên đàn ông trong này ai cũng cảm thấy chị Cô rất giống bản thân, cảm thấy chị ấy chính là tri kỷ của bản thân..