“Nhưng…”
Tóc húi cua lập tức tỏ vẻ khó xử, gã vô thức sờ túi tiền của mình rồi nói: “Tôi không mang nhiều tiền như vậy đâu, hay là anh đưa tôi ba vạn đi, anh đi lĩnh thưởng cũng được!”
“Tôi cũng không có! Giờ phải làm sao đây…”
Mặt rỗ ủ rũ nói: “Anh nhìn tôi có giống như người có thể móc ra ba vạn tệ sao?”
“Thầy nghĩ thêm cách cho bọn tôi đi, hai người bọn tôi đâu mang nhiều tiền như vậy!” Mặt rỗ lại tiếp tục nhờ anh đeo kính giúp đỡ.
Anh đeo kính trầm ngâm một lát rồi thử nói: “Hay là tôi đưa các anh mỗi người ba vạn tệ, anh đưa vòng kéo cho tôi, còn tôi đi đổi thưởng?”
Mặt rỗ và tóc húi cua thoáng nhìn nhau, hai người họ cảm thấy như vậy thì mỗi người vẫn có thể lấy được ba vạn tệ nên bèn đồng ý: “Được, cứ làm như vậy đi!”
Anh đeo kính lập tức toát ra vẻ mừng thầm, sau đó anh ta lấy ra cặp hồ sơ của mình rồi bắt đầu tìm tiền. Lúc mới mò mẫm, vẻ mặt của anh ta vẫn rất vui sướng, nhưng rồi, khi tốc độ mò cặp dần nhanh hơn, vẻ mặt của anh đeo kính càng lúc càng trở nên khó coi, mồ hôi trán cũng bắt đầu chảy ra. Cuối cùng anh ta kêu rên một tiếng: “Tiêu rồi, hôm nay ra khỏi nhà, tôi không đem theo bao nhiêu tiền, tôi chỉ mới có ba vạn tệ thôi! Chắc chắn các anh cũng không bán, chắc mẩm tiền tới tay thế mà lại mất tiêu rồi, thật xui xẻo quá!”
“Hả?” Mặt rỗ và tóc húi cua đều kinh ngạc. Anh đeo kính không mang tiền, hai người bọn họ cũng không có tiền, thế thì phần thưởng chia như thế nào đây? Cuối cùng mặt rỗ lại ngồi không yên: “Thầy có học vấn, có văn hóa, thầy lại tìm cách cho bọn tôi nữa đi…”
“Hầy, hay là thế này đi, chúng ta hỏi người khác xem sao…”
Anh đeo kính nói rồi quay sang Lâm Dật đang ngồi bên cạnh: “Cậu gì ơi, đây chính là cơ hội phát tài ngàn năm có một đó. Cậu có tiền không, đưa trước các anh kia mỗi người ba vạn, sau đó cậu cầm vòng kéo đi lĩnh thưởng rồi lập tức kiếm hai vạn? Chẳng lẽ còn có cách nào kiếm tiền nhanh hơn nữa sao? Nếu không phải tôi không mang tiền, chuyện tốt này tôi dành cho mình rồi…”
Nãy giờ Lâm Dật vẫn luôn lạnh lùng nhìn ba người này diễn kịch. Rất rõ ràng, ba người này đều là một băng, mặt rỗ phía Giáp, tóc húi cua là phía Ất, anh đeo kính là Thác.
Tuy Lâm Dật lớn lên trong núi nhưng cũng không phải tên ngốc. Đừng nhìn anh ăn mặc quê mùa, nhưng nếu bàn về học thức, không có mấy người là đối thủ của anh, chứ đừng nói đến ba tên lừa đảo nghiệp dư này.
“Tôi à?”
Lâm Dật làm bộ kinh ngạc, anh chỉ chỉ vào mình rồi nói: “Tôi có thể sao?”
“Có thể, chuyện tốt này hiện đang rơi xuống đầu cậu đấy!” Nghe Lâm Dật hỏi có được không mà không phải là anh không có tiền, anh đeo kính lập tức mừng rỡ. Phải biết rằng, tám phần những người nói như vậy đều có của trong túi.
Lâm Dật vừa định nói thêm gì nữa, anh chợt cảm thấy chân mình bị người ta đá một chút. Khoé mắt hắn nhìn thoáng qua bên phải, đó là một cô gái rất xinh, trông trạc tuổi anh.
Tóc dài như nước, làn da trắng nõn, tuy cô chưa đứng lên nhưng theo Lâm Dật thấy, thì cô cao ít nhất là khoảng một mét sáu lăm, coi như là dáng người cao gầy.
Từ khi bước lên xe lửa, cô chỉ lẳng lặng nghe mp3, Lâm Dật vốn định bắt chuyện với cô, tán dóc một chút, giải sầu trên đường, nhưng bất đắc dĩ cô gái vẫn luôn mang nút bịt tai, làm hắn không thể nào ra tay được.
Mà lúc này đây, cô gái đang nhìn Lâm Dật với vẻ mặt nôn nóng. Cô như muốn nói gì, rồi lại hơi e ngại, nên chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với anh.
Tất nhiên Lâm Dật biết ý cô, là đừng để anh mắc mưu bị lừa. Lòng Lâm Dật lập tức khắc thấy ấm áp, không phải người ở các thành phố lớn đều rất lạnh nhạt à? Khi thấy chuyện không liên quan mình, họ đều làm như không thấy, mà cô gái có thể nhắc nhở mình, vậy tức là cô rất tốt bụng.
Vì thế, hình tượng của cô gái trong cảm nhận của Lâm Dật lập tức cao hơn vài phần. Vẻ ngoài cô gái trông xinh đẹp thì đúng là quan trọng, nhưng nếu lòng dạ ác độc, vậy dù có đẹp cũng chẳng để làm gì. Đây là tiêu chuẩn mà Lâm Dật dùng để đánh giá cô gái.
“Khụ khụ!” Có vẻ tên tóc húi cua đối diện cô gái cũng đã nhận ra hành vi của cô. Gã lập tức lớn tiếng ho khan rồi hung tợn trừng mắt với cô. Cô gái sợ tái mặt, cúi đầu.
Tất nhiên những chi tiết nhỏ đó không trốn khỏi đôi mắt của Lâm Dật. Tuy nhiên anh vốn đang chán chết trên đường đi, còn tức ói máu với ông già ở nhà mà không có chỗ xả bớt ra. Vừa hay có mấy tên ngốc đưa tới cửa, Lâm Dật sao có thể bỏ lỡ cơ hội trêu đùa bọn họ?
Tuy cô gái đang cúi đầu nhưng chân cô vẫn đá Lâm Dật để cảnh báo anh. Nhưng hình như anh có vẻ như không có cảm giác nên chẳng cựa quậy gì cả.
“Ở đây tôi chỉ có bốn vạn chín ngàn, không có nhiều vậy đâu!” Lâm Dật làm bộ khờ khạo mà nói thật.
Tên mặt rỗ và tóc húi cua ngồi đối diện nghe hắn nói thế, đôi mắt của cả hai lập tức bắn ra ánh sáng chói loà, nhưng khuôn mặt vẫn cứ rầu như mất trâu: “Chỉ có bốn vạn chín ngàn à, có phải hơi thiếu không? Mỗi người chúng ta có thể chia bao nhiêu đây?”
“Bốn vạn chín ngàn chia đôi là hai vạn bốn ngàn năm trăm…” Tóc húi cua tính toán.
“Hai vạn bốn ngàn năm trăm hả? Không ít, tôi đồng ý, anh thế nào?” Mặt rỗ nghe vậy thì vội vàng gật đầu.
“Được, nếu anh đồng ý thì tôi đây cũng đồng ý vậy.”
Tóc húi cua gật đầu: “Đưa tiền đi.”
Lâm Dật mở ba lô ra rồi lấy một cái bọc nhỏ được gói cẩn thận bằng giấy báo. Anh lột từng lớp, lộ ra năm xấp tiền mặt được cột kỹ bên trong.
“Đây là bốn vạn chín ngàn, chỉ từng đó… Các anh đếm thử đi.”
Lâm Dật chất phác nói: “Các anh đưa vòng kéo cho tôi đi!”
Chừng đó tiền là tiền mà ông già đưa cho Lâm Dật làm sinh hoạt phí cho n năm tiếp theo. Mấy năm nay anh kiếm không ít tiền cho ông già, chẳng hạn như nhiệm vụ đi Bắc Phi ám sát đi, theo luật quốc tế thì ít nhất cũng phải cho tiền công mấy chục vạn chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!