Cô gái cũng chẳng hề đá chân Lâm Dật nữa mà chỉ dựa vào mép cửa sổ xe, lẳng lặng nghe mp3 của mình.
“Đã đến ga Matsuyama, xin quý khách xuống tàu chuẩn bị sẵn sàng, lần này dừng tàu mười lăm phút.” Thông báo tàu hoả truyền đến trạm báo, Lâm Dật cũng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống tàu.
Anh không ngờ cô gái bên cạnh cũng bắt đầu thu dọn hành lý, hiển nhiên cô cũng muốn xuống ga này.
Khi cô gái đứng lên, Lâm Dật thoáng nhìn sang, mình suy đoán không sai, đúng là dáng người cô gái cao khoảng một mét sáu lăm.
Sau khi xuống tàu, Lâm Dật rất bất ngờ khi thấy những kiến trúc sang trọng của ga tàu hỏa. Tuy anh từng đến nơi này một lần vào mười năm trước nhưng sau mười năm, Matsuyama đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
“Chờ một chút!” Một giọng như ngọt ngào vang lên sau lưng Lâm Dật. Anh dừng lại rồi quay đầu nhìn theo bản năng.
Là cô gái vừa mới ngồi cạnh anh lúc trên tàu hoả kia đang vẫy tay, bước nhanh về phía anh.
“Có chuyện gì sao?” Tất nhiên Lâm Dật sẽ không tin tưởng cô sẽ yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuy anh cũng rất đẹp trai, nhưng trang phục trên người thật sự quá phèn. Áo trắng, quần màu vàng đất, chả khác gì nông dân vào thành phố tìm việc.
“Không phải anh định đi đổi tặng thưởng đấy chứ?” Cô gái hơi oán hận, cô đang tức giận. Lúc nãy trên tàu hoả, tại sao Lâm Dật lại làm như không thấy cảnh báo của cô?
“À, cô nói cái này hả?” Lâm Dật móc vòng kéo từ trong túi ra rồi tiện tay ném ven đường.
“A!” Lúc này đến lượt cô gái trợn tròn mắt! Kiểu gì cô cũng không ngờ được Lâm Dật lai làm ra hành động như vậy!
“Anh… anh vứt rồi?” Cô gái kinh ngạc há to miệng mà chỉ vào Lâm Dật.
“Ờ, vứt rồi.” Anh gật đầu: “Vốn nó là đồ giả, có giữ cũng chẳng để làm gì.”
“Anh biết nó là giả?” Cô gái nghe Lâm Dật nói vậy, cô lập tức hiểu không nổi nên chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Dật. Rốt cuộc thì người này có bị gì không thế? Biết rõ là giả còn bỏ tiền mua? Có phải bị bệnh tâm thần không vậy? Nhìn dáng vẻ này của anh cũng không giống kẻ có tiền thích phá của.
“Biết chứ. Ngay cả khi tôi không biết, lúc trên tàu hoả, cô còn nhắc nhở tôi kia mà!” Lâm Dật nói.
“Vậy anh còn đưa tiền cho chúng?” Cô gái lập tức nôn nóng, đây là ai chứ?
Lâm Dật cười cười, lấy ba lô từ trên vai mình xuống. Anh kéo khóa kéo rồi mở rộng trước mặt cô gái.
Cô gái kinh ngạc liếc nhìn Lâm Dật liếc rồi cúi đầu. Vừa nhìn vào ba lô của anh, cô lập tức khiếp đảm! Thế mà trong đó có tận bảy tám bó tiền mặt!
“Anh có tiền lắm à? Dù có tiền cũng không thể tiêu lung tung đâu!” Cô không hiểu ý Lâm Dật lắm, cho rằng anh làm vậy đang thể hiện bản thân giàu có thế nào.
“Đây là tiền hồi nãy.” Anh nói.
“Tiền hồi nãy? Anh có ý gì?”
Cô gái nghe không hiểu: “Anh nói anh lấy lại tiền à? Không phải chỉ có bốn vạn chín nghìn sao, đây cũng bảy tám vạn mà?”
“Trong tay gã đeo kính kia còn có ba vạn, bị tôi lấy một cục luôn.” Lâm Dật nhún vai nói. Đây chỉ là chút lòng thành, chuyện vặt không tốn sức gì thôi, với anh thì dễ như trở bàn tay.
“Gì?” Lúc này cô hoàn toàn kinh ngạc! Không phải Lâm Dật có bệnh thần kinh mà là kỹ thuật của người ta cao một bậc, chẳng những lấy lại tiền của mình mà còn thuận tay quơ luôn tiền của gã đeo kính!
“Sao cô lại mang vẻ mặt này? Không phải định tố cáo tôi ăn cắp chứ? Tinh thần trọng nghĩa của cô mạnh lắm.” Lâm Dật thấy vẻ mặt giật mình của cô thì mỉm cười trêu chọc.
“Đương nhiên là không.” Cô gái đỏ mặt rồi lắc đầu.
“Nhưng mà lúc nãy thật lòng cảm ơn cô, những cô gái giống cô không nhiều lắm đâu.”
Lâm Dật nói thật lòng: “Hay lát nữa tôi mời cô ăn một bữa cơm nhé?”
“Không được…”
Cô gái ngượng ngùng lắc lắc đầu: “Người nhà tôi đang chờ tôi ở cửa ga kìa.”
Lâm Dật nghe thế thì gật đầu mà không ép buộc. Chuyện tán gái này là môn kỹ thuật, nhưng cũng phải đề cao duyên phận, quá cố ý thì lại phản tác dụng: “Vậy không làm phiền.”
Vương Tâm Nghiên nhìn bóng lưng dần đi xa của Lâm Dật rồi lắc đầu. Đây thật là một người kỳ lạ, nếu không phải mẹ đang chờ mình ở cửa ra ga, cô cũng không ngại tiếp xúc với Lâm Dật thêm một chút.
Đó cũng không phải Vương Tâm Nghiên có thiện cảm gì với Lâm Dật. Cô chỉ cảm thấy anh thật sự hơi khác người, cất nhiều tiền như thế trong ba lô mà cũng không gửi ngân hàng, ăn mặc thì phèn đến mức không thể phèn hơn nhưng lại có một loại khí chất không thể miêu tả.
“Chào anh, anh có muốn ở trọ không? Rất tiện nghi…”
Lâm Dật vừa ra ga tàu thì đã bị một đám người kiếm khách trọ gần đó vây lấy. Loại người ăn mặc như dân công này là đối tượng kinh doanh chủ yếu của các quán trọ nhỏ.
Ai có tiền mà ở loại nhà trọ nhỏ này chứ, khách sạn lớn cũng không cần phải ra kiếm khách.
Lâm Dật xua tay, anh chen qua vòng vây của những người kiếm khách rồi đi đến trạm dừng xe taxi trên quảng trường. Anh cầm một tờ giấy trong tay, đó là địa chỉ mà ông già cho anh khi anh vừa ra khỏi cửa.
Lên một chiếc xe taxi, tài xế nhiệt tình hỏi: “Cậu nhóc đi đâu thế?”
“Đi đến địa chỉ này.” Lâm Dật đưa tờ giấy trong tay cho tài xế.
Người tài xế này chuyên xen lẫn trong vùng gần ga tàu hỏa, mắt nhìn khách rất chuẩn xác. Vừa thấy Lâm Dật đến từ nơi khác, ông ta đoán anh đến làm công nên định lừa anh một chốc, dù sao anh cũng không biết đường. Ông ta vui sướng nhận lấy tờ giấy Lâm Dật đưa, nhìn thoáng qua địa chỉ đó rồi tái mặt ngay lập tức!
Ông ta chỉ thấy trên tờ giấy viết: Số 36 đường Quang Minh, thành phố Matsuyama, cao ốc Bằng Triển. Cách ga tàu 11.2 km, đi cầu Tân Nhị Hoàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!