“Chào cậu, cậu muốn tìm ai?” Mới đi vài bước, Lâm Dật đã bị bảo vệ toà nhà ngăn lại.
“Chờ chút, để tôi xem lại.” Lâm Dật thầm nghĩ, đúng là ở thành phố lớn chính quy thật, còn có bảo vệ. Nhưng mà bảo vệ này cũng chỉ để làm cảnh, còn không mạnh bằng Nhị Cẩu Tử nữa.
Nhị Cẩu Tử là một đứa bạn chơi với Lâm Dật. Tuy cậu ta không biết võ nhưng một quyền có thể đánh chết một con trâu. Trong mắt Lâm Dật, bảo vệ này còn thua xa con trâu, chẳng chắc nịch bằng nó.
Lâm Dật lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần. Anh nhìn chữ trên đó rồi nói: “Tôi tìm Sở Bằng Triển.”
“Sở Bằng Triển? Là ai? Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?” Bảo vệ ngạc nhiên, thầm lặp lại trong miệng một lần.
“Chủ tịch đó!” Một bảo vệ khá lớn tuổi đứng cạnh đó phản ứng khá nhanh, ngay tức khắc nghĩ ra Sở Bằng Triển là ai. Ông ta lập khắc khiếp sợ, vội vàng kéo góc áo của bảo vệ trước mặt rồi nói khẽ: “Đừng nói lung tung, khéo bị đội trưởng nghe là cuốn gói đi đấy!”
“A!” Bảo vệ đằng trước nghe ông bảo vệ nói vậy thì cũng khiếp sợ ngay. Anh ta mở to mắt nhìn, hối hận lúc nãy mình lắm miệng, đang yên đang lành thì lải nhải gì chưa? Bây giờ thì ngon rồi, ngay cả chủ tịch cũng không biết, còn làm bảo vệ gì nữa? Bảo vệ ai hả?
Tuy nhiên, anh bảo vệ ngó qua ăn mặc của Lâm Dật, hai mắt đảo quanh rồi cũng chẳng thấy sợ nữa, bởi trông kiểu gì thì Lâm Dật cũng không giống người có thể có quan hệ với chủ tịch. Một người là chủ tịch của tập đoàn trong nhóm năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới, một người là dân công từ quê lên tỉnh, hình như không có bất kỳ mối liên hệ nào nhỉ?
Không phải tên nhóc này đến từ công trường nào đó, đến tìm chủ tịch tố cáo chứ? Nghĩ đến đây, bảo vệ lập tức đề cao cảnh giác. Hai ngày trước bọn họ mới xem qua một bộ phim giống vậy, tên là “Ai nợ tôi mười vạn rưỡi”, trong phim có một tên dân công đi tìm chủ tịch đòi tiền.
Nghĩ vậy, anh bảo vệ và lão bảo vệ liếc nhìn nhau. Tất nhiên, hai người đều nghĩ đến một chuyện.
“Cậu tìm chủ tịch Sở làm gì?” Lão bảo vệ nói sang sảng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, sợ hắn gây ra hành động gì quá khích.
“Không phải tôi tìm ông ta, là ông già nhà tôi kêu tôi tìm ông ta.” Lâm Dật lười biếng nói. Anh hoàn toàn không quan tâm người ủy thác của mình có thân phận gì ngoài đời, dù sao cũng là người kêu mình làm việc thôi.
“Hửm? Ông già nhà cậu?” Nghe Lâm Dật nói, hai người bảo vệ càng tin tưởng vững chắc hơn. Tên dân công trong phim kia đòi tiền thay anh trai, chắc chắn tên nhóc trước mắt này đòi tiền dùm cha cậu ta.
“Được rồi, đừng nói những thứ tào lao đó nữa, giờ nói Sở Bằng Triển ở tầng mấy đi, để tôi đi tìm ông ta!” Lâm Dật không có thời gian nói tầm phào với hai tên bảo vệ này, vẫn nên nhanh chóng gặp người ủy thác của mình rồi nói tiếp.
“Chủ tịch không có, cậu đi đi…” Lão bảo vệ lại mở hai mắt đánh giá Lâm Dật, xác định chắc chắn là anh không có bất kỳ quan hệ gì với chủ tịch, ông ta ra lệnh đuổi khách ngay và luôn.
Lâm Dật đến lười dây dưa với hai người kia, tất nhiên là anh thấy rõ ánh mắt của hai người. Bọn họ nghĩ gì thì anh cũng có thể đoán được tám chín phần, chẳng phải là thấy mình ăn mặc quê mùa sao? Tầm mắt thiển cận!
“Nếu không có thì tôi vào chờ ông ta!” Lâm Dật nói xong thì bước nhanh vào công ty.
“Đợi đã, cậu không thể vào!” Hai tên bảo vệ không ngờ vậy mà Lâm Dật lại dám xông vào, vội vàng cản lại.
Mà ngay lúc này, cửa thang máy tầng trệt mở ra, một người đàn ông trung niên trông có vẻ phúc hậu và một người đàn ông trung niên hơi đen gầy cùng nhau đi khỏi thang máy.
“Tính thời gian chắc cũng đúng rồi, sao thằng bé Tiểu Dật này còn chưa liên lạc với tôi nhỉ? Lý Phúc, hay là ông lái xe thẳng đến nhà ga đón chút đi, anh cũng đã xem qua ảnh chụp rồi còn gì.” Người đàn ông trung niên phúc hậu giao việc cho người trung niên đen gầy.
“Được, chủ tịch Sở, tôi lập tức đi ngay.” Lý Phúc vội vàng cung kính đáp.
Ông ta không đợi lâu, Sở Bằng Triển đã nghe thấy tiếng cãi vã ở cửa công ty. Ông lập tức nhíu mày rồi nói với Lý Phúc: “Ông đến đó xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lý Phúc bước nhanh đến cửa công ty thì thấy hai người bảo vệ đang ngăn cản một cậu nhóc trẻ tuổi vào công ty.
“Bác Phúc, người này nói muốn tìm chủ tịch, còn cả gan xông vào trong công ty…” Tất những bảo vệ nhận ra Lý Phúc. Tuy Lý Phúc không có chức vụ hành chính cụ thể trong công ty, nhưng lại là người thân cận nhất của chủ tịch. Nếu cứ phải nói ông ta có chức vụ gì, vậy chỉ có thể nói ông ta là tài xế của chủ tịch Sở.
Tuy nhiên ai trong công ty cũng biết, Lý Phúc không đơn giản là tài xế, nên những bảo vệ này vốn cũng không xem ông ta là tài xế, mà tôn kính như với lãnh đạo.
Trong rất nhiều tình huống, lời của ông ta là ý của chủ tịch.
“Cậu…”
Lý Phúc nhìn Lâm Dật, ông ta mở to hai mắt nhìn, hơi giật mình mà nói: “Cậu chính là Lâm Dật?”
“Là tôi.” Lâm Dật liếc nhìn Lý Phúc rồi gật đầu. Từ khi Lý Phúc xuất hiện, anh đã chú ý đến người này. Bằng trực giác, chắc hẳn người này không phải là Sở Bằng Triển, vì là một chủ tịch tập đoàn, tất nhiên trên người phải có một loại khí thế của kẻ bề trên, nhưng người này lại không có. Tuy ông ta nghiêm túc, cũng được người khác tôn kính, nhưng khí thế của một người là không thể thay đổi.
“Chào cậu!”
Lý Phúc biết mức độ tôn trọng của Sở Bằng Triển với người thanh niên trước mắt này, nên sau khi ông ta xác định thân phận của Lâm Dật thì không dám trễ nải. Ông ta vội vàng giơ tay ra bắt tay với Lâm Dật: “Tôi là thư ký của chủ tịch Sở, Lý Phúc. Chủ tịch đang nhờ tôi đi nhà ga đón cậu, không ngờ cậu đã đến rồi!”
“Không sao, coi như đi quen đường thôi.” Lâm Dật mỉm cười rồi bắt tay với Lý Phúc. Tính cách của anh là vậy, anh kính tôi thì y cũng kính anh. Thấy Lý Phúc khách khí như thế, ngược lại Lâm Dật thấy hơi ngượng ngùng.
“Chủ tịch ở ngay bên kia, xin cậu theo tôi đi bên này để gặp chủ tịch.” Lý Phúc giơ tay ra mời rồi bản thân đi phía trước để dẫn đường.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!