Mộng Bưu trực tiếp cắt ngang lời nhân viên nhận điện thoại của trung tâm chỉ huy 110, chủ động báo án.
Kết thúc cuộc điện thoại, Mộng Bưu di chuyển cơ thế một cách khó khăn, ẩn mình trong bụi cây, sau đó vất vả xé áo, buộc vết thương lại, làm giảm tốc độ chảy máu.
Làm xong tất cả, Mộng Bưu cầm súng, vừa đợi cảnh sát đến, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng Lương Thế Hào lại phái người đến lần nữa.
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng của Vương Mộng Nam ở đội cảnh sát hình sự
“Tinh tinh tinh…”
Một hồi tiếng chuông điện thoại gấp gáp phá vỡ sự yên tĩnh của văn phòng.
“A lô, xin chào”.
Vương Mộng Nam nhận điện thoại theo bản năng, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình, cô ta đang xem đoạn video Tân Tranh bị ép buộc lên chiếc xe công vụ Buick ở ngã tư đường trước đó.
“Xin chào, xin hỏi cô họ gì?”
“Vương Mộng Nam!”
“Cảnh sát Vương, xin chào, tôi là Châu Phúc, nhân viên hướng dẫn của đồn cảnh sát XX, vừa nãy chúng tôi nhận được thông báo, ở rừng cây phía Đông đường XX xảy ra vụ án xả súng, tôi đã xin chỉ thị lãnh đạo phân cục, lãnh đạo yêu cầu chúng ta kết hợp hành động…”
Phía bên kia điện thoại, Châu Phúc, nhân viên hướng dẫn của đồn cảnh sát XX trực tiếp nói.
Thông thường, đồn cảnh sát đều làm một số vụ án nhỏ, vốn không thể đơn độc xử lý vụ án xả súng.
“Được, tôi lập tức đưa người đến!”
Sắc mặt của Vương Mộng Nam thay đổi, vội vàng trả lời.
Lúc sau, sau khi Vương Mộng Nam và Châu Phúc hẹn xong thời gian gặp mặt, địa điểm, rồi tắt điện thoại, cục trưởng của phân cục gọi điện đến, yêu cầu Vương Mộng Nam lập tức đưa người đến gặp nhân viên của đồn cảnh sát XX, sau đó đến hiện trường, dựa theo tình hình ở hiện trường lập ra phương án hành động, nếu tình hình hiện trường phức tạp, số hung thủ nhiều, tính nguy
hiểm cao thì đợi cảnh sát đặc chủng đến chi viện.
Sau khi Vương Mộng Nam nhận được mệnh lệnh, không hề chậm trễ, lập tức đưa mấy cảnh sát hình sự trực ban lái xe đến địa điểm tập hợp.
Nửa tiếng sau.
Năm xe cảnh sát hú còi phi như bay trên đường XX, đèn cảnh sát nhấp nháy, còi báo động phá vỡ bầu trời.
‘Hú!
tt
Trong rừng cây, Mộng Bưu nghe thấy tiếng còi báo động, thở dài nhẹ nhõm.
Rất nhanh, trong sự chờ đợi của Mộng Bưu, năm xe cảnh sát dừng lại trên đường quốc lộ cách hắn ta không xa, đèn xe chói mắt chiếu thẳng với rừng cây, chiếu vào rừng cây sáng như ban ngày, nhìn được rõ ràng.
“ở đây chỉ có một mình tôi, vừa nãy là tôi báo án, đừng nổ súng!”
Trong rừng cây, Mộng Bưu buông súng xuống, giơ hai tay lên nói.
“Các anh ở đây đợi, tôi đi xem sao!”
Vương Mộng Nam nghe vậy, lập tức ra quyết định, một mình cầm súng đi vào rừng cây.
“Mộng Nam, tôi đi cùng cô!”
Tại đây có hình ảnh