Tuy nói như vậy, nhưng lòng Mạnh Vạn Ngân bỗng thắt lại.
Tuy rằng phần lớn Tân Tranh nói đều là suy đoán, nhưng mười phần thì tám chín phần là đúng, cơ thể của anh ta đúng là bị rượu và gái rút hết sức lực, có bốn người tình, trong đó một người là sinh viên năm thứ tư của đại học Đông Hải, vì muốn lên nghiên cứu sinh, nên chấp nhận dạng hai chân ra cho anh ta.
“Hôm nay có người tìm anh hỏi về thông tin chi tiết của tôi và Dương Hải Quốc, cho nên Dương Hải Quốc bị đánh gãy chân, gọi điện cho anh xin nghỉ phép, anh nói với anh ta, nếu một tuần không thể đến làm thì sẽ đuổi việc anh ta, đúng không?”, Tân Tranh hỏi lại.
ừm?
Mạnh Vạn Ngân kinh ngạc, bỗng quên luôn trả lời.
“Người hỏi anh thông tin của tôi và Dương Hải Quốc có liên quan đến tập đoàn Hải Thiên, nói một cách chính xác, có liên quan đến Lương Bác, con trai của chủ tịch tập đoàn Hải Thiên”, Tân Tranh lại nói.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?’
Trong lòng Mạnh Vạn Ngân nổi lên vài phần bất an.
“Lương Bác phái người uy hiếp tôi, muốn đánh gãy chân của tôi, sau đó dẫm nát tôi vứt xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn, kết quả bị vệ sĩ Mộng Bưu của Lương Thế Hào nổ súng bắn vỡ hai đầu gối, nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, hơn nữa còn phải ngồi tù”.
Tân Tranh thản nhiên nói, dường như tất cả không có chút liên quan đến mình.
“Ách…”
Mạnh Vạn Ngân lại nghe thấy lời của Tân Tranh, trong lòng anh ta hiện lên hai chữ – xằng bậy.
Anh ta cảm thấy Tân Tranh đang nói chuyện trên trời với anh ta!
“Tôi biết, có lẽ anh không tin lời của tôi, đừng vội, từ từ nghe tiếp đi”.
Mặc dù cách mấy kilomet, nhưng dường như Tân Tranh có thể hiểu tâm tư của Mạnh Vạn Ngân, tiếp tục nói: “Vừa nãy, chủ nhiệm Lý Thục Cầm nổi tiếng của khoa xương bệnh viện quân y 455 làm phẫu thuật cho Dương Hải Quốc, phẫu thuật rất thành công”.
“Ai… ai?
Sắc mặt của Mạnh Vạn Ngân lại thay đổi, lên tiếng hỏi.
Là trưởng phòng phòng bảo vệ đại học Đông Hải, đương nhiên anh ta biết Lý Thục Cầm là vợ của Tô Văn!
“Hôm qua, trên tàu cao tốc tôi đã cứu con gái của Trương Bách Hùng, ông ta từng hứa với tôi, chỉ cần tôi lên tiếng nhờ ông ta, ông ta sẽ cố gắng hết sức làm giúp!”, Tân Tranh không trả lời Mạnh Vạn Ngân, chỉ tự nói tiếp.
“Cậu… cậu nói gì?”
Mạnh Vạn Ngân kinh hãi đến mức chim lớn dưới người hoàn toàn biến thành chim nhỏ, thậm chí bật đứng dậy từ trên giường.
Tên của người, bóng của cây.
Sống ở Đông Hải, anh ta đâu thể không biết Trương Bách Hùng?
“Anh có thể vì vấn đề tác phong bị bại lộ mà mất chức, vợ con ly tán, cũng có thể bị Trương Bách Hùng dẫm nát ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn – anh cảm thấy khả năng nào dễ chấp nhận hơn?”
Tân Tranh bày ra con át chủ bài, giọng nói âm lạnh như băng.
Mạnh Vạn Ngân không trả lời, hơi thở của anh ta bỗng trở nên vô cùng dồn dập, tư duy không theo kịp nhịp điệu của Tân Tranh.
“Nếu anh không lựa chọn, thì để tôi chọn giúp anh”, Tân Tranh lại nói.
“Đừng… đừng!”
Mạnh Vạn Ngân sợ đến toàn thân run run, suýt rơi điện thoại, anh ta nuốt nước miếng, lấy lại tinh thần, mới nói: “Tân… Tân Tranh… tôi thừa nhận, hôm nay có người hỏi thông tin của các cậu, nhưng tôi không biết có người muốn gây chuyện với các anh…”
“Anh Dương coi như bị tai nạn lao động, sau khi hồi phục tiếp tục đi làm.
Tại đây có hình
hệ rất rộng.