Bên tai vang lên giọng nói của Tân Tranh, Dương Anh nhìn Dương Hải Quốc đang nằm trên giường bệnh lại nhìn Tân Tranh, cô bé chần chừ vài giây cuối cùng nghe theo lời anh, đi đến trước căn phòng cách vách.
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây trên bầu trời phía đông, Dương Anh bước ra khỏi căn phòng cách vách với vẻ mệt mỏi và lo lắng.
“Thuốc của bố em hết rồi, anh cũng đã nói với y tá, 8 giờ sáng sẽ sắp xếp y tá đến chăm sóc”.
Tân Tranh nói xong lại lấy từ trong túi ra mấy trăm tệ, đưa tới trước mặt Dương Anh rồi nói: “Lát nữa em tự mình bắt xe đến trường, anh cũng về trường học một chuyến làm thủ tục chi trả bảo hiểm công việc cho bố em”.
“Anh Tân, em biết rồi”, Dương Anh nhu thuận gật đầu đáp.
Tân Tranh thấy vậy cũng không nói gì thêm, lập tức ra ngoài phòng bệnh, anh lại đi tới trước bàn y tá dặn dò thêm một lần, trước khi xuống tầng rồi rời khỏi bệnh viện.
Hơn bảy giờ, Tân Tranh bắt taxi đến trường đại học Đông Hải.
Trong vườn trường có thể dễ dàng bắt gặp bóng dáng của sinh viên, có người tay ôm theo giáo trình vội vã từ trong nhà ăn đi ra, có người vừa đi vừa ăn sáng, cũng có người vừa mới ngủ dậy không kịp ăn sáng đã vội vã mang theo gương mặt buồn ngủ chạy tới phòng học.
Bọn họ là sinh viên năm 2, năm 3, năm 4, còn theo thông báo của tân sinh viên mấy ngày trước, bọn họ đã bắt đầu đi học rồi.
Nhìn thấy một màn này, Tân Tranh cảm giác có chút xa lạ lại hơi tò mò, cuộc sống đại học có phần khác xa với những gì anh mong đợi.
Nhìn qua thời gian, Tân Tranh bước vào nhà ăn mua bốn phần ăn sáng, sau đó băng qua khuôn viên đi đến trước cửa học viện.
“Tiểu Phong, không phải cậu ở cùng ba mỹ nữ ở trong căn nhà của hiệu trưởng Tô sao? Sao tối qua không thấy về vậy, đúng là lãng phí cơ hội trời ban mà!”
Người bảo vệ trực ca đêm nhìn thấy Tân Tranh đi tới, hâm mộ chào hỏi.
“Tôi ngủ ở phòng bảo an trong trường, lấy đâu ra cơ hội đó”.
Tân Tranh cười cười, sau đó dưới ánh nhìn hâm mộ của người bảo vệ lập tức đi đến trước căn nhà của Tô Văn.
Tân Tranh lấy chìa khóa ra, mở cửa viện, rõ ràng trông thấy Trần Tĩnh cầm một quyển sách, dưới ánh bình minh vừa đi vừa đọc, còn Tô Diệu Y đang ngồi ở trước bàn, đón ánh mặt trời vẽ một bức tranh.
“Anh Tranh”.
Nhìn thấy Tân Tranh quay lại, hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh không hẹn mà cùng mở lời chào hỏi.
Tân Tranh gật gật đầu, không đợi anh lên tiếng, liền nghe thấy từ trong phòng mơ hồ truyền đến giọng nói của Trương Hân Như: “Diệu Y, Tiểu Tĩnh, hai người các cậu dậy sao không gọi tớ…”.
Vừa dứt lời, Trương Hân Như đẩy cửa bước ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!