Sau khi Tân Tranh rời khỏi, Mạnh Vạn Ngân ngồi lên ghế, trong lòng buồn bực không thôi.
Không tìm được câu trả lời.
Nhưng anh ta cảm thấy chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Anh ta không tin Lương Thế Hào sẽ từ bỏ ý đồ!
Tám giờ sáng, xe cộ chen chúc vào trong bệnh viện Hoa Sơn, tòa nhà ngoại trú đã hết sạch chỗ, cửa sổ đăng ký chật kín người xếp hàng dài đợi đến lượt.
Lương Thế Hào đứng trên sân thượng của khoa nội trú, âm trầm nhìn dòng xe cộ tấp nập người ra kẻ vào.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ông ta, khiến người ta có thể thấy rõ khuôn mặt ông ta đã không còn thần thái thanh cao, mà chỉ có phờ phạc, mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe, trông rất đáng sợ.
Tối qua, đầu tiên ông ta liên hệ suốt đêm với bệnh viện bên Yên Kinh, kết quả mấy chuyên gia bên đó sau khi nghe nói bệnh tình đều nhận định khả năng Lương Bác có thể đứng lên rất thấp.
Điều này khiến ông ta như đột ngột rơi xuống vực sâu.
Trong lúc tuyệt vọng, ông ta không còn cách nào khác là liên hệ với các bệnh viện ở châu Âu và Mỹ, ba bệnh viện hàng đầu nói rằng họ có thể thử, nhưng nắm chắc bao nhiêu phần thì phải đến khi gặp Lương Bác và kiểm tra vết thương của Lương Bác mới chắc chắn được.
Điều này khiến Lương Thế Hào thấy được hy vọng!
Có điều~
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!