Nghe thấy lời của Lương Thế Hào, con ngươi của Trương Bách Hùng cũng phải co lại.
Lời của Lương Thế Hào khẳng định suy đoán của ông ấy – chuyện tối qua có ẩn tình khác!
Bởi vì ông ấy từng gặp Mộng Bưu, và biết bản lĩnh của Mộng Bưu, không kém hơn bao nhiêu so với những người bên cạnh ông ây.
“Rốt cuộc đối phương có lai lịch thế nào? Ngoài ra, ông nói rõ ngọn nguồn sự việc cho tôi nghe đi”.
Trương Bách Hùng trầm ngâm mấy giây rồi lên tiếng, không trực tiếp nhận cuộc giao dịch này, mà hỏi tình hình trước.
“Ấy, sự việc là do thằng con trai không ra gì của tôi gây ra…”
Lương Thế Hào nói với vẻ đầy bực bội, gần như không che giấu bất kỳ điều gì-
“Đối phương lại cường mạnh đến mức khiến Mộng Bưu vì mạng sống, chủ động bắn con trai của ông? Hơn nữa, sau sự việc, đối phương còn tát vợ ông trước mặt ông?”
Trương Bách Hùng lại kinh ngạc lần nữa, lập tức hỏi: “ông nắm chắc thông tin của đối phương không?”
“Tôi đã phái người điều tra thông tin của tên nhãi đó, nhưng rất kỳ lạ, chỉ điều tra được một chút thông tin. Tên nhãi đó tên là Tân Tranh…”, Lương Thế Hào nhớ lại những thông tin có được từ chỗ Mạnh Vạn Ngân.
Nhưng.
Không đợi ông ta nói hết, liền bị Trương Bách Hùng cắt lời.
“Đối phương tên là Tân Tranh? ông chắc chắn?”
Giọng điệu của Trương Bách Hùng đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tân Tranh.
“Đúng thế”.
Lương Thế Hào phát giác được giọng điệu của Trương Bách Hùng thay đổi, đầu tiên là xác nhận, sau đó hỏi: “Chủ tịch Trương, nghe giọng điệu của ông, hình như ông quen biết hắn ta?”
“Đúng là tôi biết một thanh niên tên là Tân Tranh, nhưng không chắc chắn có phải là người mà ông nói hay không. Trong tay ông có ảnh của đối phương không? Nếu có thì gửi cho tôi xem, xem xong rồi nói chuyện”.
Trương Bách Hùng nói vậy, trong lòng ngầm cảm thấy anh và người mà Lương Thế Hào nói là cùng một người.
“Được”.
Tuy Lương Thế Hào rất hiếu kỳ với Tân Tranh mà Trương Bách Hùng nói, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Trương Bách Hùng, nói xong bèn tắt điện thoại.
Mấy giây sau, Lương Thê’ Hào gửi ảnh cho Trương Bách Hùng thông qua weixin.
“Tinh!
Trong biệt thự Tử Viên, Trương Bách Hùng cầm điện thoại, nghe thấy tiếng báo tin nhắn, vội vàng mở ra.
“Quả nhiên là vậy…”
Sau khi Trương Bách Hùng nhìn thấy ảnh của Tân Tranh, cười khổ lắc đầu, sau đó gọi điện lại cho Lương Thế Hào.
“Chủ tịch Trương, là cùng một người sao”, điện thoại được kết nối, Lương Thế Hào vội vàng hỏi.
“Là cùng một người”, Trương Bách Hùng thở dài.
“Chủ tịch Trương, ông biết gốc rễ của hắn?”
Lương Thế Hào lại phát giác được vẻ bất thường trong giọng điệu của Trương Bách Hùng, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Xin lỗi, chủ tịch Lương, tôi không giúp được ông chuyện này”.
Dường như để nghiệm chúng suy đoán của Lương Thế Hào, Trương Bách Hùng lên tiếng từ chối.
“Chủ tịch Trương, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, ngay cả ông cũng kiêng sợ như vậy?”
Tại đây có hình