“Vậy à…”
Sắc mặt Lương Thế Hào hơi khó coi, ông ta biết rõ, bắt đầu từ ngày Trương Bách Hùng bước chân vào giang hồ, luôn tin thờ chữ nghĩa đầu tiên, sau khi bước lẽn vị trí này cũng vẫn như vậy.
“Chủ tịch Trương, nể mặt bạn bè, giúp tôi một lần đi!”
Mặc dù biết nguyên tắc làm người đối nhân xử thế của Trương Bách Hùng, nhưng Lương Thế Hào cũng không cam tâm từ bỏ.
Bởi vì ông ta biết nhìn khắp Đông Hải, chỉ có Trương Bách Hùng có năng lực giết Tân Tranh thần không biết quỷ không hay.
“Chủ tịch Lương, ông và tôi qua lại cũng không phải một hai ngày, có lẽ ông biết con người của tôi – việc lấy oán báo
ơn, trước nay tôi không làm”, Trương Bách Hùng lại từ chối, thái độ vô cùng rõ ràng.
“Sọ at!”
Lương Thế Hào tức đến toàn thân run run, tuy rằng ông ta đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ Trương Bách Hùng lại dứt khoát như vậy.
“Ngoài ra, chủ tịch Lương, bất luận là từ góc độ bạn bè, hay là từ góc độ đối tác hợp tác, tôi cũng nhắc nhở ông một câu – không phải rồng mạnh không qua sông, người đó không dễ chọc vào, tôi khuyên ông chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có!”, Trương Bách Hùng nhắc nhở nói.
“Con trai tôi bị gãy hai chân, hơn nữa còn đối mặt với án ngồi tù, hắn còn đánh vợ tôi trước mặt tôi… Nếu tôi không thịt hắn, sau này làm sao lăn lộn ở Đông Hải?”
Lương Thế Hào nói với sát khí bừng bừng: “Tuy nói không phải rồng mạnh không qua sông, nhưng phép vua thua lệ làng, chỉ cần chủ tịch Trương ông gật đầu, tôi đồng ý tăng giá gấp năm lần, năm mươi triệu, tôi bỏ ra năm mươi triệu mua đầu của hắn!”
“Xin lỗi”.
Trương Bách Hùng tỏ rõ thái độ lần thứ ba.
“Làm phiền rồi”.
Lương Thế Hào nói xong, tắt điện thoại, tức đến toàn thân run lên, nổi giận ngùn ngụt nói: “Thế giới ngầm đồng
bằng Trường Giang – không chỉ có một mình Trương Bách Hùng!”
Vừa dứt lời, ông ta lại tìm số điện thoại.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ba giây sau, ánh mắt của ông ta dừng lại ở tên của một người.
Dương Sách.
Cường hào hàng đầu Nam Tô!
Giang Ninh là một tỉnh của Nam Tô, đồng thời cũng là thành phố văn hóa lịch sử đầu tiên của quốc gia, một trong bốn cố đô của Hoa Hạ, là cái nôi quan trọng của văn minh Hoa Hạ, là nơi nhiều lần bảo vệ Hoa Hạ trong lịch sử, lâu dài là trung tâm văn hóa kinh tế và chính trị của phía Nam Hoa Hạ, được gọi là “Đô hội mười triều đại”.
Tử Kim Sơn là ngọn núi trong thành phố Giang Ninh, cây cao chọc trời, môi trường nho nhã, là khu phong cảnh cấp 4A quốc gia, cũng là một tọa độ đặc biệt nối liền lịch sử, địa lý và văn hóa con người Giang Ninh.
Sân golf quốc tế Chung Sơn nằm trong dãy núi phía Đông Bắc Tử Kim Sơn, độ cao nhìn xuống toàn thành và địa vị của nó tương đương nhau, đại diện cho thân phận và vinh quang, tượng trưng cho địa vị và tài phúc.
Nó là khu nhà giàu nổi tiếng nhất, đắt đỏ nhất Giang Ninh!
Không có thành phố thứ hai!
Tại đây có hình