Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

“Biết rồi anh Dương, tôi sẽ cẩn thận, anh cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đi, có việc gì cứ gọi cho tôi”.

Tân Tranh khẽ nheo mắt lại.

Lương Bác gãy chân và gặp nạn lao tù cũng chỉ là trừng phạt đúng tội, nếu Lương Thế Hào cứ tiếp tục tìm đường chết, anh không ngại chơi “lớn”!

Bệnh viện Hoa Sơn, trong một phòng bệnh của cán bộ cao cấp.

Lương Bác làm giải phẫu xong đang bó thạch cao, cố định chân, đang nằm trên giường bệnh ngủ say, Trương Xuân Hoa ngồi bên cạnh trông chừng, Lương Thế Hào thì đang hút thuốc trong phòng khách.

“Con… bố của con đâu?”

Đột nhiên, Lương Bác tỉnh lại, thấy chỉ có Trương Xuân Hoa thì đầy khó chịu hỏi.

“ở phòng khách, để mẹ đi gọi!”

Trương Xuân Hoa nói xong bèn đứng dậy định ra phòng khách, lại phát hiện Lương Thế Hào đấy cửa vào.

“Bố, không phải bố nói là đã tìm người trả thù thằng chó đó ư? Sao vẫn chưa thấy gì thế?”, vẻ mặt Lương Bác đầy độc ác nói, cảm giác đó là hận không thể lập tức băm dằm Tân Tranh thành từng mảnh.

“Yên tâm, hôm nay người bố tìm đã đến Đông Hải, trễ nhất là đêm nay sẽ ra tay, mai là có thể đưa tên khốn đó đến tay bố”.

Lương Thế Hào nhẹ nhàng xoa đầu Lương Bác, an ủi: “Đến lúc đó, muốn chém muốn giết hay róc thịt róc xương gì con cứ làm”.

“Con nhất định phải băm dằm nó mang cho chó ăn!”

Lương Bác nghiêm mặt đầy thù hận nói: “Ngoài ra con còn phải bán con nhỏ nó gọi là em gái kia vào quán rượu, để hàng ngàn người cưỡi lên!”

Đến chiều tà, Triệu Long từng được khen là “Phi Long” quân khu Giang Ninh, đến Đông Hải, đầu tiên là chạy đến đại học Đông Hải nhưng không vội vàng tiến vào, chỉ đi dạo quanh tường rào một vòng.

Anh ta vừa đi vừa cầm bản đồ trường đại học Đông Hải xem, trong đầu hình thành kế hoạch để lẻn vào trong và thoát ra ngoài.

Trong lúc di chuyển, anh ta đã cố tình tránh né máy theo dõi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Sau khi anh ta làm xong tất cả mọi thứ thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Nhưng anh ta vẫn không hành động mà đi ăn một tô mì ở quán gần trường đại học, sau đó một mình ra bờ sông để ngắm cảnh sông về đêm, mãi đến rạng sáng ba giờ mới quay về đại học Đông Hải.

Từ ba giờ đến năm giờ sáng chính là lúc con người ta buồn ngủ và ngủ say nhất, tính cảnh giác rơi xuống mức thấp nhất.

Tuy Triệu Long đã đồng ý sẽ giúp Dương Sách làm ba việc, nhưng anh ta cũng đã nói thẳng mình sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý, không giết người.

Trong tình huống này, anh ta phải làm theo yêu cầu của Dương Sách, đánh mục tiêu ngất xỉu rồi đưa đến chỗ Lương Thế Hào.

Nhiệm vụ này rất khó khăn, còn khó hơn cả trực tiếp giết chết mục tiêu.

Vì thế, anh ta chọn ra tay vào lúc này, chẳng những là lúc mục tiêu hạ thấp cảnh giác nhất, mà vạn vật xung quanh cũng chìm trong giấc ngủ say, khó bị đánh thức.

Rạng sáng ba giờ, xe trên đường cái cực kỳ ít, công nhân quét dọn rác thải công cộng cũng chưa đi làm, cả con đường chìm vào yên tĩnh.

Một mình Triệu Long đi dọc theo tường rào trường đại học Đông Hải, điềm tĩnh đeo bao tay chuyên dùng cho tác chiến của bộ đội đặc nhiệm.

Đây chính là kỷ niệm duy nhất dành cho quãng đời quân ngũ của anh ta.

Những thứ khác như giấy chứng nhận sĩ quan, quân trang, súng ống, dao găm, tất cả đều bị thu hồi.

Bộp!

Chẳng mấy chốc Triệu Long đã đến bên cạnh tường rào đại học Đông Hải, ở khu nhà dành cho công nhân viên, cơ thể đột nhiên lao vụt lên, hai tay vịn lấy thành tường, eo dùng sức, như một con mèo hoang phóng qua, sau đó đáp xuống đất và lăn một vòng, cả quá trình diễn ra rất nhanh, hơn nữa là lặng yên không một tiếng động.

Làm xong tất cả mọi thứ, Triệu Long mượn cây cối để ẩn nấp, cong eo, vội vàng đi tới nhà số 1

Tại đây có hình ảnh

Nhấn Mở Bình Luận