không?”
“Vớ vẩn, đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”
“Đúng vậy đó, tôi đang nóng ruột nóng gan đây này!”
Mấy người bảo vệ kia thúc giục nói.
“Tin bảo là có người không muốn để cho ông ta sống!”, Mã Bình nhả ra một vòng khói thuốc, nói ra đáp án.
“Mẹ nó, Mã Bình, cái thứ chó nhà cậu tưởng bọn này là dế cho cậu xoay đấy à!”
“Đúng vậy, mau nói đi, là ai không muốn cho Lương Thế Hào sống?”
“Nếu không chịu nói cho hết lời thì trả tiền trà lại đây!”
Mấy tên bảo vệ khác bất chấp, hết ép buộc lại dụ dỗ.
Tân Tranh thấy thế thì âm thầm lác
đầu.
Lương Thế Hào chết trong trại tạm giam, tất nhiên là có điều khuất tất, nếu không số người bị liên lụy vào đó quá nhiều, không giết sẽ khiến Đông Hải rơi vào thế bất ổn.
Có thể nói, có rất nhiều người không muốn Lương Thế Hào sống, nhưng muốn nói thẳng ra là người nào lên tiếng tiễn Lương Thế Hào xuống suối vàng thì đừng nói là Mã Bình, dù Tô Văn có muốn nghe thì cũng chưa chắc đã hỏi được.
“Một ông quan lớn đầy quyền lực của Đông Hải, cụ thể thì tôi sẽ không nói, nếu lỡ đồn ra ngoài, đầu tôi sẽ không yên on trên cố tôi quá lâu!
Mã Bình cố tình nói bóng nói gió, sau đó nhìn thấy Tân Tranh bèn giơ tay lên bảo: “Tiểu Tranh, cậu nói xem anh Mã nói đúng không?”
“Anh Mã thông minh”, Tân Tranh cưới đáp lại.
“Cút đi!”
Các bảo vệ khác lập tức giải tán, trong đó có một người trực tiếp lấy thuốc lá Đại Trung Hoa mang đến “hiếu kính” cho anh ta trước đó đi mất.
“Ấy ấy ấy, mấy anh em, mọi người làm gì vậy? Chờ đã, tôi còn chưa kể xong mà!”
Mã Bình thấy thế bèn tức giật, tung thêm một quả bom khác: “Sở dĩ Lương Thế Hào bị tóm, tập đoàn Hải Thiên bị đánh úp đều là vì một cô gái, một người con gái rất xinh đẹp!”
Cô gái xinh đẹp?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!