Ngay sau đó.
Không đợi trong lòng Phan Dung có câu trả lời, cô ta đã nhìn thấy từ phía sau chiếc Maybach ba chiếc xe
thế thao đang tiến dần đến.
Chỉ cần nhìn qua, cô ta đã nhìn rõ chiếc xe thế thao dẫn đầu là biển số xe của Đông Hải, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Đó…là xe của Chu Manh!
“Không sao, nếu đã đến rồi, mọi người cùng tham gia thôi”.
Ngay lúc Phan Dung nhìn thấy chiếc xe thể thao của Chu Manh, Tô Diệu Y không để ý đến cái nháy mắt ra hiệu của Trương Hân Như, quyết định để Phan Dung cùng đến mừng thọ ông nội mình.
“Được”.
Phan Dung mỉm cười gật đầu.
Trương Hân Như vô cùng tức giận, lạnh lùng trừng Phan Dung, giống như đang hỏi Phan Dung: Da mặt của cậu sao lại dày như vậy?
Phan Dung có thể nhận ra sự bất mãn trong mắt Trương Hân Như, nhưng cô ta không quan tâm, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không hề giảm đi chút nào, còn nói tiếp: “Ba chiếc xe thế thao phía sau hình như là của mấy người Chu Manh…”
“Cậu lại bắn tin cho bọn họ?”
Trương Hân Như nghe thấy vậy, nhìn qua gương, phát hiện ba chiếc xe thể thao bắt mắt đang ở phía sau, ngay lập tức chau mày cat ngang lời nói của Phan Dung.
“Tôi cũng vừa nhìn thấy, tôi thề, không có nói cho bọn họ chuyện mọi người sẽ đến Tô Thành”.
Phan Dung lắc đầu, cô ta vốn nghĩ định chủ động giải thích bản thân không thông đồng với đám người Chu Manh, kết quả không ngờ bị Trương Hân Như cắt ngang.
“Cậu cảm thấy bọn tôi sẽ tin sao?”
Trương Hân Như có chút phiền, việc ờ khu nghỉ dưỡng Thiên Thần ở Đông Hải lúc trước, nếu không phải Tô Diệu Y ngăn cản, cô đã hỏi Phan Dung cho ra nhẽ.
“Hân Như, chẳc không phải Phan Dung nói cho bọn họ đâu”.
Tô Diệu Y lẽn tiếng ngăn cản Trương Hân Như, từ chỗ bô’ mẹ cô ta không chỉ biết được có người sẽ nhân dịp đại thọ ông nội mình đưa ra đề nghị liên hôn, mà còn biết đó là nhà họ Giang.
Vì thế, cô ta cảm thấy, đám người Chu Manh đến Tô Thành chủ yếu là bởi vì Giang Đào.
“Đó không phải là con điếm họ Phan sao? Sao cô ta cũng đến Tô Thành?”
Cùng lúc đó, Vương Hải ngồi ở ghế lái phụ trên chiếc xe thể thao Lamborghini phía sau nhìn thoáng qua đã nhận ra Phan Dung.
Ngày đó, cậu ta vốn dĩ muốn nhân cơ hội đến khu nghỉ dưỡng Thiên
Thần đế có được Phan Dung, kết quả không những không có được, ngược lại khiến cho Chu Manh và Giang Đào chịu sỉ nhục.
Đối với việc này, cậu ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa còn giận cá chém thớt sang Phan Dung, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để dạy dỗ Phan Dung trên giường.
Hôm nay cậu ta đến Nam Tô là nhận được lời mời của Giang Đào.
Theo như Giang Đào nói, ngày đó ở khu nghỉ dưỡng bờ biển Thiên Thần ở Đông Hải vẫn chưa chơi đã, ở Nam Tô cậu ta phải làm chủ săn sóc tốt cho mấy người Chu Manh bọn họ.
“Cậu nhìn chiếc xe bên cạnh cô ta”.
Chu Manh ngồi trên ghế lái nhắc nhở, cậu ta cũng nhìn thấy Phan Dung, nhưng sự chú ý của cậu ta không đặt trên người Phan Dung, mà đặt trên chiếc xe Maybach.
“Đó là xe của Trương Hân Như!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Chu Manh, Vương Hải chuyển ánh mắt qua, nhận ra chiếc Maybach của Trương Hân Như, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ con điếm họ Phan và Trương Hân Như đến tham dự đại thọ của ông cụ Tô?”
“Không biết, chúng ta xuống xem xem”.
Chu Manh lắc đầu, sau đó cân nhắc một chút rồi đưa ra quyết định, vừa nói xong liền chuyển hưởng,
dừng xe ở bên cạnh.
Hả?
Theo phía sau Lamborghini còn có một chiếc Ferrari và một chiếc Audi R8, ngồi ở ghế lái lần lượt là Phan Ngạn Long và Trương Chấn Nam.
Bọn chúng đều dẫn theo bạn gái, nhìn thấy chiếc Lamborghini tấp vào lề và dừng lại, ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng bọn chúng vẩn lái xe vào lề đường.
“Anh Chu, có chuyện gì thế?”
Ngay sau đó, Phan Ngạn Long và Trương Chấn Nam xuống xe, đi đến chỗ Chu Manh cũng đang xuống xe hỏi.
“Nhóm người Tô Diệu Y đang ở phía trước, chúng ta qua bên đó chào hỏi”, Chu Manh nói xong, dẫn đầu đi về phía trước.
Với cậu ta mà nói, việc chào hỏi Tô Diệu Y người “chị dâu” tương lai này chỉ là thứ yếu – cậu ta chủ yếu muốn biết Tân Tranh có ở trong xe hay không!
Ngày đó sau khi bị Tan Tranh làm cho nhục nhã ở khu nghỉ dưỡng Thiên Thần, cậu ta có nằm mơ cũng muốn trả thù Tân Tranh, nhưng vẫn lần lữa chưa biến suy nghĩ thành hành động, mà đang chờ Giang Đào đòi lại.
Theo cậu ta thấy, nếu Tân Tranh ở trong xe, lửa giận trong lòng cậu ta có thế xả – Là một trong những người bám gót Giang Đào, cậu ta rất rõ ràng
về tình hình của Giang Đào, biết thế lực nhà họ Giang ở Nam Tô đáng sợ như thế nào!
“Quả nhiên là bọn họ!”
Trong Maybach, qua tấm gương Trương Hân Như nhìn thấy đám người Chu Manh đi tới, trừng Phan Dung một cái, sau đó nói với Tô Diệu Y: “Có vẻ như bọn họ muốn qua đây, chúng ta đi thôi”.
“Không vội, xem xem bọn chúng muốn làm gì”.
Lần này, không đợi Tô Diệu Y trả lời, Tân Tranh đã lên tiếng, lý trí nói với anh, đám người Chu Manh xuất hiện ở Tô Thành không phải là ngẫu nhiên.
Hả?