Nghe được lời này của Tô Lê đồng thời phát giác ra sự phiền chán trong
mắt bà, sắc mặt Tô Diệu Y liền thay đổi, cô bất giác muốn mở lời, sau đó lại thoáng dừng, cân nhắc nên giải thích cho Tô Lê như thế nào- Tô Văn đã từng nhắc nhở cô, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của Tân Tranh!
“Được rồi, Diệu Y, cháu không cần giải thích nữa, cứ làm như vậy đi, cháu chào chú Giang và Tiểu Đào sau đó chúng ta vào trước. Sau khi tiễn bọn họ cũng nhanh chóng vào trong đi!”, Tô Lê lại một lần nữa ngắt lời Tô Diệu Y, giọng điệu quả quyết không cho phép nghi ngờ.
“Tiểu Lê à, cô cũng đừng nóng giận nữa, Diệu Y cũng chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi”, Giang Khai Huy lúc này mới mỉm cười tiến lên phía trước, thay Tô Diệu Y nói chuyện.
“Chú Giang”.
Mắt thấy Giang Khai Huy lên tiếng, Tô Diệu Y chỉ có thể một lần nữa nuốt những lời giải thích kia xuống bụng, sau đó chào hỏi với ông ta, nhưng không hề để tâm tới Giang Đào.
Hửm?
Giang Khai Huy cùng Tô Lê tinh tế nhận ra chi tiết này đều hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền thư thái lại, trong tiềm thức cho rằng Tô Diệu Y vì bị khiển trách nên tâm trạng không tốt.
“Chủ tịch tỉnh Giang~ Chúng ta vào trước thôi?”, Tô Lê đề xuất.
“Được”.
Giang Khai Huy gật đầu, sau đó từ ái nói với Tô Diệu Y: “Diệu Y à, chúng ta vào trước đây”.
“Vâng, chú Giang”, Tô Diệu Y lễ phép gật đâu.
Giang Khai Huy mỉm cười cũng không lại nói thêm gì, đi cùng Giang Đào và Tô Lê về phía cửa lớn nhà họ Tô, khi Giang Đào lướt qua Tô Diệu Y cũng quay đầu cười nhẹ coi như chào hỏi.
Đáp lại cử chỉ này, Tô Diệu Y chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không trả lời.
“Chị Diệu Y, nếu đã không tiện, thì em không đi nữa vậy”.
Cùng với sự rời khỏi của ba người Giang Khải Huy, Trần Tĩnh trước tiên lên tiếng, cô vốn không có ý định tới Tô Thành dạo chơi, cũng chưa từng suy nghĩ muốn tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tô, mà là muốn tranh thủ thời gian nghỉ để ngâm mình trong thư viện, nhưng Tân Tranh lại khăng khăng muốn đưa cô tới, cô cũng chỉ có thể đi theo.
Tuy rằng vừa rồi Tô Lê chỉ tức giận với Tô Diệu Y nhưng cũng tương đương với việc chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ngột ngạt.
Mặc dù xuất thân nghèo khó, đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, nhưng cô cũng có lòng tự tôn.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng có
ý nghĩ muốn dựa vào quan hệ với hai người Tô Diệu Y cùng Trương Hân Như để đạt được thứ gì.
Đây cũng là lý do tại sao cô từ chối sống trong khu nhà hiệu trưởng cùng hai người họ vào ngày đầu tiên tới báo danh.
Ngoài ra, chính vì lý do này mà ngày hôm đó khi Chu Manh tại Khu nghỉ dưỡng bờ biển Thiên Thần nhục mạ cô đừng mộng tưởng dựa dẫm vào Tô Diệu Y cùng Trương Hân Như để chuộc lợi, cô rất phẫn nộ.
“Đúng vậy đó, Diệu Y, nếu không tiện, chúng mình không đi nữa!”
Trương Hân Như gật đầu phụ họa, cô tới Tô Thành hoàn toàn là vì Tân Tranh, đối với cô, chỉ cần có thể ở bên
cạnh anh là được, về phần đi đâu, làm gì đều không quan trọng.
“Đừng mà…”
Liên tiếp nghe được lời này của Trần Tĩnh cùng Trương Hân Như, Phan Dung cầu khấn trong lòng, chớp mắt cả trái tim như dâng tới tận họng, lo sợ Tô Diệu Y sẽ không dẫn họ vào trong nữa.