“Két
Sau đó cánh cửa sắt mở ra, nam cảnh sát lúc trước cùng đi với Vương Mộng Nam trên ga đường sắt cao tốc tiến vào, trên tay anh ta cầm một phần tài liệu.
“Mộng Nam, đây là tư liệu của hung thủ, gã tên Hoàng Vỹ, biệt hiệu là Hoàng lão tà, một lão làng trong giới sát thủ, kể từ khi xuất đạo chưa từng thất thủ, không ngờ lần này lại thất bại”.
Nam cảnh sát nói xong liền đưa tư liệu đến trước mặt Vương Mộng Nam, sau đó liếc mắt nhìn Tân Tranh một chút.
Theo anh ta thây, nếu không phải nhờ có Tân Tranh thì phía cảnh sát muốn bắt Hoàng Vỹ tuyệt đối không phải chuyện dề dàng.
“Vậy tư liệu về anh ta thì sao?”
Vương Mộng Nam không lật xem tư liệu về Hoàng Vỹ mà để ý nhiều hơn đến tư liệu về Tân Tranh.
“Hồ sơ của anh ta rất đơn gián, chính xác mà nói chỉ có một câu”, biểu cảm của nam cảnh sát có chút kì quái.
“Một câu gì?”, Vương Mộng Nam nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Không đủ quyền hạn…”
vẻ mặt của nam cảnh sát có chút kỳ quái, là nơi điều tra các vụ án quan trọng của đồn cảnh sát, đội cảnh sát hình sự có rất nhiều thẩm quyền điều tra hồ sơ, nhưng lại không có thẩm quyền điều tra Tân Tranh, điều này chỉ có thế cho thấy một vấn đề – thân phận của Tân Tranh không tầm thường!
“Anh là quân nhân đặc chủng sao?”
Nghe được lời này của nam cảnh sát, trong lòng Vương Mộng Nam khẽ động, lập tức đoán được điều gì đó.
Sinh ra trong một gia đình đặc thù, cô ta biết rất rõ ở trong nước, chỉ có hai kiểu người mà cảnh sát không thể điều tra thông tin hồ sơ danh tính cũng như yêu cầu ủy quyền. Một là lãnh đạo cấp cao, hai là người của quân đội bí mật.
Tân Tranh chỉ mưới 24 tuổi, không có khả năng là lãnh đạo cấp cao vậy thì chỉ có thế là khả năng thứ hai.
“Cô đoán xem?”
Tân Tranh bị thấm vấn không có lí do, trong lòng anh đã rất khó chịu, làm sao có thể chịu hợp tác?
“Anh tường anh là quân nhân bí mật xuất ngũ thì có thế không sợ gì sao? Tôi nói cho anh biết, anh không nói, tôi cũng có thế điều tra ra!”, Vương Mộng Nam cười lạnh nói.
“Vậy thì cô có thể thử!”
Tân Tranh nở nụ cười, thực sự anh cũng tò mò, khẩu khí của Vương Mộng Nam từ đâu mà có.
Vương Mộng Nam vẫn nên dùng hành động thực tế để trả lời thì hơn!
Dưới cái nhìn của Tân Tranh và nam cảnh sát kia, cô ta lấy điện thoại di động ra, trực tiếp kết nối một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi điều tra một người, Tân Tranh, quân nhân bí mật”, sau khi điện thoại được kết nối, Vương Mộng Nam đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất cương quyết.
Ồ?
Một màn này khiến cho nam cảnh sát và Tân Tranh đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!