Tô Nho Lâm xua xua tay, sau đó
nói với Tô Lê: “Tiểu Lê, để Tiểu Tĩnh ngồi chỗ con, con đi bảo người thay bộ đồ ăn mới, rồi đi chào hỏi khách”.
“Vâng, thưa bố”.
Tô Lê nhanh chóng đứng dậy, trên mặt không chút bất mãn, ngược lại còn nhiệt tình kéo ghế cho Trần Tĩnh, thái độ khác một trời một vực so với lúc trước ở bãi đậu xe.
Tục ngữ đã nói, một người có giỏi hay không không phải bản thân thổi phồng giỏi đến mức nào, mà là xem thái độ của những người bạn, kẻ thù và người ngoài bên cạnh anh ta đối với anh ta như nào.
Lúc này, Tô Lê đối xử với Trần Tĩnh nhiệt tình như vậy, vô hình chung đã nâng thân phận địa vị của Trần Tĩnh
ở trong mắt người ngoài, Tô Nho Lâm chắc chắn rất quan tâm đến học trò cuối cùng này, bằng không sẽ không tuyên bố trước tất cả mọi người trong bữa tiệc mừng thọ, Tô Lê cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
Thật ra, Tô Lê không quan tâm đến thân phận Trần Tĩnh là học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm, điều cô ta quan tâm chính là Trần Tĩnh là em gái của Tân Tranh!
Thân phận này đủ khiến cô ta mất hết sự kiêu ngạo của cô chủ nhà họ Tô!
“Mặc dù Tiểu Tĩnh còn trẻ, nhưng không kiêu ngạo và nóng vội, khi gặp chuyện bình tĩnh như thường, chỉ với
tính cách này, tương lai nhất định sẽ làm được chuyện lớn!”
Nhìn thấy Trần Tĩnh đã ngồi vào chỗ, Hoàng Kiến Dân mỉm cười khen ngợi một câu, sau đó nâng ly rượu lên nói với Tô Nho Lâm: “Thầy Tô, chúc mừng ông đã nhận được một học trò xuất sắc như vậy!”
“Kiến Dân, miệng của cậu càng ngày càng biết nói chuyện”, Tô Nho Lâm mỉm cười, sau đó nói với Trần Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, uống với bí thư Hoàng một ly”.
“Bí thư Hoàng, chúc ông sức khỏe”.
Trần Tĩnh nghe thấy vậy, liền rót đầy một ly cho mình, sau đó đứng dậy cụng ly với Tô Nho Lâm và Hoàng
Kiến Dân.
“Thầy, chúc mừng thầy”.
Vốn dĩtrong lòng Giang Khai Huy vô cùng buồn bực, khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Kiến Dân kính rượu trước, ông ta chỉ có thể kìm nén cảm xúc tiêu cực trong lòng, vẻ mặt tươi cười kính rượu Tô Nho Lâm.
Lần này, Tô Nho Lâm không yêu cầu Trần Tĩnh đứng dậy cùng cụng ly, mà cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Ông ta dường như đang dùng cách biểu đạt này để bày tỏ sự không hài lòng của mình với Giang Khai Huy.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Khai Huy có loại xúc động muốn ném ly bỏ
đi, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, ông ta vẫn cố gắng nhịn xuống, uống một hơi cạn sạch, có thể nói đã thể hiện chữ “nhẫn” trong quan trường đến mức tinh tế.
Hoàng Kiến Dân và Giang Khai Huy dẫn đầu chúc rượu, những khách mời quan trọng khác cũng không chịu thua kém, lần lượt chúc rượu Tô Nho Lâm và Trần Tĩnh với lý do chúc mừng Tô Nho Lâm nhận Trần Tĩnh làm học trò.
Trong tình huống như này, Trần Tĩnh hoàn toàn thay thế Giang Khai Huy và Hoàng Kiến Dân trở thành nhân vật chính trong số các khách mời!
Tất cả những điều này, Giang Khai Huy đều nhìn thấy, trong lòng đầy lửa giận, nhưng vẫn ngồi ở một bên cười giả tạo, đúng là một loại giày vò!
Không chỉ có Giang Khai Huy chịu giày vò, Giang Đào cũng bị như vậy, anh ta không chỉ một lần muốn đứng
dậy rời đi, nhưng nhìn thấy Giang Khai Huy vẫn gượng cười ngồi đó, anh ta đành phải nhịn xuống xúc động trong lòng, buồn bực ngồi đó nhìn cô gái mà vốn trong mắt anh ta chỉ là một đứa nhà quê đang được mọi người ngưỡng mộ.
Tám giờ rưỡi, bữa tiệc mừng thọ kết thúc, bố con nhà họ Giang thở phào nhẹ nhõm, sau đó là người đầu tiên chào tạm biệt Tô Nho Lâm, rời khỏi Tô Viên.
Lúc đến, hai bố con họ được Tô Lê tháp tùng, ngông cuồng tự cao tự đại. Lúc rời đi, bên cạnh hai bố con không có một ai, bước đi vội vã giống như thoát khỏi biển khổ.
“Ù…”
Tại đây có hình