Nghe được những lời của Dương Sách, Giang Đào cuối cùng cũng cảm thấy bớt phiền muộn trong lòng, sau đó cúp điện thoại, ngồi xe đến thẳng quán bar Hoàng Hậu.
Cùng lúc đó, ở Tô Viên, khách mời cũng lần lượt ra về.
Sau bữa tiệc Tô Nho Lâm vốn định nói chuyện riêng với Tân Tranh, nhưng bởi vì lúc tối đã uống hơi nhiều, cộng thêm tuổi tác đã cao, cơ thể không chịu nổi, nên đã được Trần Hữu Thành đưa về nghỉ ngơi.
“Anh Tranh, cảm ơn anh”.
Trần Tĩnh tranh thủ cơ hội Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Phan Dung đi nhà vệ sinh, lên tiếng cảm ơn Tân Tranh.
“Tiểu Tĩnh, anh và Mạnh Tử là anh em vào sinh ra tử, em là em gái của Mạnh Tử, cũng là em gái của anh.
Anh trai giúp em gái là điều hiển nhiên, không cần cảm ơn”, Tân Tranh
lắc đầu gượng cười, trong nụ cười có một chút buồn và áy náy.
Buồn là bởi vì nghĩ đến Trần Mạnh, áy náy là bởi vì anh biết người chết không thể sống lại, cho dù anh cho Trần Tĩnh nhiều thứ hơn nữa, kể cả tặng cả đất nước cho Trần Tĩnh, Trần Mạnh cũng không thể sống lại.
“Anh Tranh, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng”.
Trần Tĩnh nghe vậy, khẽ gật đầu, trên khuôn mặt hồng đỏ vì uống rượu đầy vẻ kiên định: “Trên tiệc mừng thọ, em đã nói với thầy Tô, tuyệt đối sẽ không làm nhục danh tiếng của ông ấy, thực ra em càng muốn nói với anh, em tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!”
“Anh tin em, cố lên!”
Tân Tranh che giấu nỗi đau và sự áy náy trong lòng, cười xoa đầu Trần Tĩnh, sau đó nâng bím tóc đuôi ngựa của Trần Tĩnh lên nói: “Tóc đuôi ngựa rất đẹp”.
“Sau này em chỉ buộc tóc đuôi ngựa”.
Trần Tĩnh nól theo bản năng, sau đó ý thức được trong lời nói có vấn
đề, dễ gây ra hiểu nhầm, lập tức xấu hổ bỏ chạy: “Anh Tranh, em cũng vào phòng vệ sinh”.
Tân Tranh không nhịn được bật cười, sờ vào túi quần theo bản năng, phát hiện không mang theo thuốc lá.
Không biết anh bắt đầu hút thuốc từ lúc nào, nhưng vẫn chưa hình thành thói quen mang theo thuốc lá và bật lửa, thuộc kiểu dân hút thuốc ba không.
Mấy phút sau, Tô Diệu Y đưa ba người Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung đi đến, nói VỚI Tân Tranh: “Anh Tranh, phòng đã được sắp xếp xong, bây giờ chúng ta qua đó không?”
“Mới mấy giờ hả, đẫ đi về phòng?”,
nghe thấy lời của Tô Diệu Y, Trương Hân Như lập tức nóng lòng: “Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu mà!”
“Đúng thế, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo phố?”
Phan Dung gật đầu hùa theo, cô ta không có thói quen ngủ sớm, hơn nữa cho rằng hôm nay là thời cơ tốt để làm sâu sắc hơn mối quan hệ với đám người Tân Tranh, đương nhiên không thể lãng phí.
“Thành phố cổ nát này cũng không có gì để đi dạo, chúng ta đến câu lạc bộ đêm đi”.
Trương Hân Như trực tiếp phủ quyết, nói ra kiến nghị của mình: “Tiểu Tĩnh trở thành học trò cuối cùng của ông Tô, đây là chuyện vui lớn, chúng ta phải chúc mừng cậu ấy!”
“Hình như cũng phải chúc mi một chút”. I
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!