Thấy quản lý của quán bar Hoàng Hậu đã đuổi tới, hai nhân viên bảo vệ trước sau nói.
“Câm miệng!”
Không thế không nói quản lý của quán bar Hoàng Hậu này cũng được tính là người có bản lĩnh, sau khi trải qua cú sốc ban đầu rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh và đưa ra sự sắp xếp hợp lý nhất: “Lập tức gọi 120 đưa bọn họ tới bệnh viện! Ngoài ra thông báo cho khách, do sự việc tối nay xảy ra đột ngột, quán bar tạm thời đóng cửa, tất cả đồ uống đều miên phí”.
“Vâng thưa quản lý!”
Vài nhân viên bảo vệ không hẹn mà gặp đồng thanh đáp lại, một trong số đó rút ra điện thoại bắt đầu quay số 120, trong khi một người khác nhanh chóng chạy về phía quầy DJ, chuẩn bị đế MC truyền đạt sự sắp xếp của người quản lý.
“Ài, đụng phải chuyện này đúng là tám đời xui xẻo!”
Mẳt thấy hành động nhanh chóng của cấp dưới, quản lý của quán bar Hoàng Hậu buồn bực than phiền một câu, sau đó rút ra điện thoại, đi đến một góc vắng vẻ, ấn số gọi cho Lưu trọc.
Mặc dù vô cùng lo lắng về việc sẽ phải hứng chịu cơn giận của Lưu trọc cùng Dương Sách, nhưng ông ta cũng biết rằng có vài việc tránh né cũng vô dụng, điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
Vì vậy, ông ta cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề này thật tốt, tốt nhất có thế tìm một con dê thế tội, tránh bị trừng phạt.
“Tút… tút… xin lỗi, người dùng hiện đang tắt máy, xin hãy gọi lại sau”.
Điện thoại quay số nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe máy, cuối cùng chỉ truyền tới giọng nói dê nghe của tổng đài.
“Mẹ nó!”
Quản lý của quán bar Hoàng Hậu nóng giận phun ra một câu chửi tục, sau đó tiếp tục ấn nút gọi.
Một lần, hai lần, ba lần…
ông ta gọi tới năm lần đều không liên lạc được với Lưu trọc, tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Sau đó liên tục hít thở sâu vài lần liên tiếp, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó gọi điện cho Dương Sách.
Theo trình tự thông thường, ông ta chỉ là đàn em của Lưu trọc, không có đủ tư cách để liên lạc trực tiếp với Dương Sách, nhưng vì không thế liên hệ được với Lưu trọc, cộng thêm sự việc lần này quả thực quá nghiêm trọng, vượt ngoài tầm kiếm soát của ông ta, sau khi cân nhắc một hồi, quyết định vượt cấp báo cáo.
Nhà máy thép bỏ hoang.
Sắc mặt Dương Sách tái nhợt, cơ thể mềm xụi nằm trên sàn, toàn thân hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ông ta có thể nghe rõ tiếng chuông điện thoại đang reo, nhưng căn bản không có cách nào trả lời cuộc gọi.
Một mặt, cổ tay và cổ chân của ông ta đều đã bị cắt đứt, không cựa quậy được, hơn nữa ông ta của lúc này đã rơi vào tình trạng mất máu nặng đến mức ngay cả sức lực đế nói chuyện cũng không có huống chi là cử động.
“Giết tôi đi… giết tôi đi…’
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc mà chói tai, Dương Sách như người mất hồn, không ngừng lặp lại câu nói này, âm lượng cực nhỏ, ngay cả bản thân ông ta cũng không nghe không thây.
Sau đó, khi điện thoại đổ chuông tới lần thứ ba, Dương Sách rũ đầu, cứ như vậy chết đi.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https:// đây/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}