Cơ mặt Giang Đào vặn vẹo dữ tợn, hắn gầm lên trong đau đớn, khiến cô y tá phải dừng tay.
Y tá lúc này chỉ có thể đưa mắt nhìn hướng bác sĩ Chu.
“Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, cần được chữa trị càng sớm càng tốt, nếu không được xử lý kịp thời, miệng vết thương sẽ hoàn toàn bị nhiễm trùng…”, bác sĩ Chu cau mày nhắc nhớ Giang Đào.
“Ông…con mẹ nó câm miệng lại cho tôi!”
Giang Đào phẫn hận chửi mắng, cẳt ngang lời nói của bác sĩ Chu, sau đó rống lên với Vương Hải bên cạnh: “Vương Hải, lấy điện thoại của tôi ra đây!”
“Được… được!”
Vương Hải có chút chột dạ đáp lời, sau đó bước nhanh tới bên bàn, cầm lấy điện thoại di động của Giang Đào, lại xoay người vội vàng đi tới bên người giao lại cho hắn ta.
Giang Đào run cầm cập nhận lấy điện thoại, ngón tay run rấy mở khóa màn hình, sau đó tìm số điện thoại của Giang Khai Huy từ những số liên lạc gần đây, ấn nút quay số.
“Xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau”.
Chẳng bao lâu giọng nói của nữ nhân viên tống đài đã truyền tới từ ống nghe, Giang Đào tức đến mức suýt chút đã quăng điện thoại đi.
Hộc… hộc”.
Trước ánh mắt của đám đông, Giang Đào thở hổn hến từng hơi, sau đó tìm số điện thoại tài xế của Giang Khai Huy rồi bấm số.
“Chân của tôi bị người ta đánh gãy rồi, anh mau kêu bố tôi nghe điện thoại!”
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Giang Đào liền hét lên, vẻ mặt hung tợn mà đáng sợ, như thể một ác ma đòi mạng.
“Ư………”
ở đầu dây bên kia, khi tài xế của Giang Khai Huy nghe thấy lời Giang Đào nói, đầu tiên là giật mình, sau khi sửng sốt vài giây mới hoàn hồn lại từ trong cơn kinh hãi: “Tiếu… Tiếu Đào, cậu đợi một chút, tôi lập tức đi tìm chủ tịch tỉnh”.
Vừa nói chuyện, tài xế của Giang Khai Huy vừa lao ra khỏi phòng, gấp rút đi tới trước cửa phòng Giang Khai Huy, dùng sức gõ cửa.
Khoảng mười giây sau, Giang Khai Huy mặc bộ đồ ngủ mở ra cửa phòng, cau mày nhìn tài xế, khiển trách: “Có chuyện gì mà cậu căng thẳng như vậy?”
“Chủ… chủ tịch tỉnh, Tiểu Đào bị người ta đánh gẫy chân rồi!”, mặc cho bị Giang Khai Huy quớ trách, nhưng tài xế vẫn có chút hoảng hốt.
“Cái… cái gì?”
Như sấm đánh ngang tai, Giang Khai Huy trước tiên là kinh sợ, sau đó một phát giật lấy điện thoại từ trong tay tài xế, giọng nói tràn ngập sốt ruột mà gào to: “Tieu Đào?”
“Bố, tên bảo vệ đó đánh gãy chân con rồi!”
Nghe được giọng nói của Giang Khai Huy,
Giang Đào liền than khóc thảm thiết hét lên, hoàn toàn không còn chút phong thái của cậu ấm nhà họ Giang thường ngày, ngược lại giống như một đứa trẻ ở trường mẫu giáo bị ức hiếp về tìm người lớn.
“Con đang ở đâu?”
Đầu Giang Khai Huy nố ran một tiếng, thân thể khẽ lay động, sau đó tận lực ép bản thân phải bĩnh tĩnh lại.
“Bố, bố phải giúp con báo thù! Con muốn tên khốn kiếp đó phải chết! Con muốn xé xác hắn ra
thành từng mảnh!”
Giang Đào hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giống như một dã thú bị thương, rống lên đầy căm hận, giọng nói của hắn vang vọng khắp quán bar.
Chuyện này chưa kết thúc!
Nghe tiếng rống giận dữ của Giang Đào vang lên bên tai cùng vẻ mặt đằng đằng sát khí muốn giết người kia của Giang Đào, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là ngẩn ngơ, sau đó trong lòng đều nảy sinh một ý nghĩ như vậy.
Trời đã về khuya, bão táp cũng hoàn toàn dừng lại, mây đen tân đi, một vầng trăng tròn ló đầu, ánh trăng trải dài mang chút ánh bạc.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https:// đây/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}