Tân Tranh không sợ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, cũng không lo lắng sẽ vì sự việc này mà gánh lấy hậu quả!
“Anh…”
Khi ba người Tô Diệu Y còn đang trong cơn sốc, Trương Hân Như lưỡng lự muốn nói gì đó.
“Không sao, Dương Sách và thuộc hạ của ông ta đều mang súng ống riêng, bắt cóc cô lại tống tiền bố cô. Với tư cách là vệ sĩ của cô, tôi giải cứu là điều đương nhiên. Mà tôi tay không tấc sắt tới, họ sử dụng súng muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi cũng chỉ có thể đánh trả, bất luận từ góc độ tình lý hay pháp luật đều không có vấn đề gì”, Tân Tranh lại một lần nữa lên tiếng nói rõ lý do.
“Thì ra là vậy!”
Nghe được lời nói của Tân Tranh, bốn cô gái như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Chẳng trách anh không giết chết Giang Đào, thì ra là không thuộc phạm vi bảo vệ của pháp luật”.
Trương Hân Như liên tưởng tới rất nhiều điều, trước đó cô còn tường rằng anh sẽ một mạch tiêu diệt Giang Đào.
“Anh Tranh, anh giết Dương Sách và thuộc hạ của ông ta là trong phạm vi bảo vệ của pháp luật, nhưng trước mặt đám đông đánh tàn phê’ Giang Đào cùng Chu Manh thì không phải, mà bố của bọn họ đều là quan chức nắm quyền hành, tìm anh tính số phải làm sao đây?”, Phan Dung chần chừ một hồi mới hỏi ra hoài nghi trong lòng.
Hửm?
Nghe được câu hỏi của Phan Dung, Trần Tĩnh cũng có chút lo lắng đưa mắt nhìn Tân Tranh, lo sợ anh sẽ vì bản thân mà xảy ra chuyện.
Đôi mày thanh tú của Trương Hân Như khẽ nhướng, địa vị của nhà họ Giang tại Vùng tam giác Trường Giang vinh quang lừng lẫy, ngay cả bố cô cũng không thế đối kháng trực diện với nhà họ Giang.
Chỉ có một mình Tô Diệu Y vẫn giữ được vẻ trấn định.
Theo quan điểm của cô, nếu nhà họ Giang khôn ngoan ngậm bồ hòn làm ngọt, thì đó là vận may cho nhà họ, ngược lại chính là tai họa!
Cùng lúc đó.
Một chiếc Audi A6L mang biển số chính phủ tỉnh Nam Tô nhanh như chớp phóng tới bệnh viện Tô Thành.
Xe vững vàng dừng lại, tài xế Trương Đại Niên là người đầu tiên nhảy xuống xe, chuấn bị đi tới phía sau xe, mở cửa cho Giang Khai Huy như thường lệ.
Thế nhưng.
Lần này không đợi Trương Đại Niên đến gần, Giang Khai Huy đã tự mình mở cửa bước xuống xe, nhanh chóng sải bước đến tòa nhà bệnh viện.
Trương Đại Niên thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.
Vài phút sau, Giang Khai Huy cùng tài xế Trương Đại Niên đã đến được tầng một của tòa nhà cấp cứu.
“Chủ tịch tỉnh Giang!”
Tại sảnh lớn lầu một, phó chủ nhiệm Mã Vạn của khoa cấp cứu thấy Giang Khai Huy vào cửa liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
‘Tinh trạng con trai tôi thế nào rồi?”, ngữ khí Giang Khai Huy âm trầm hỏi.
“Vết thương của con trai ông rất nghiêm trọng, hai đầu gối bị va đập mạnh, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn…”
Phó chủ nhiệm Mã Vạn thoáng do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra sự thật.
“Ý của ông là, đầu gối của con trai tôi không thể hồi phục lại?”
Sắc mặt Giang Khai Huy nháy mắt liền thay đối, trước đó ông ta và Giang Đào trực tiếp đơn giản
trao đổi vài câu qua điện thoại, chỉ biết râng Giang Đào bị đánh gãy chân, nhưng không hề hay biết thương tổn nghiêm trọng đến mức nào, bây giờ nghe được lời này của bác sĩ, lập tức trở nên sốt ruột.
“Đúng vậy, chủ tịch tỉnh Giang”.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https:// đây/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}