Thứ nhất, thành lập tối chuyên án “10.1” gây thương tích cho người khác, tôi và chính ủy làm đội trưởng, các phó cục trưởng đảm nhiệm tố phó, những nhân viên khác đảm nhiệm tổ viên, phòng họp đổi thành trung tâm chỉ huy vụ án “10.1” gây thương tích cho người khác.
Thứ hai, văn phòng lập tức đưa ra tóm tắt cuộc hợp, tạm thời chỉ được cấp cho tổ chuyên án.
Thứ ba, đội trướng Lý lập tức điều tra tất cả tin tức về hung thủ, trước tám giờ sáng mai phải đưa ra kết quá, đồng thời bô’ trí người theo dõi hung thủ 24/24 giờ với điều kiện tiên quyết không được kinh động đến ông cụ Tô, đảm báo hung thủ không thoát
khỏi tầm mắt chúng ta”.
Cuộc họp kết thúc, Tê Vạn Quân quay về phòng làm việc của mình, ông ta nhìn thời gian, phát hiện đã hai giờ rồi.
Ông ta châm một điều thuốc, vừa hút vừa sắp xếp lại lời nói của mình.
Sau đó, khi thuốc lá cháy hết, ông ta cầm điện thoại di động lên gọi cho Hoàng Kiến Dân.
“Vạn Quân, muộn như vậy rồi, ông có chuyện gì?”
Qua một lúc lâu điện thoại mới được kết nối, giọng nói của Hoàng Kiến Dân có vẻ mệt mỏi, còn mang theo vài phần không hài lòng.
Nhưng…
Mặc dù không hài lòng, nhưng ông ta cũng biết giờ này Tê Vạn Quân gọi điện cho mình nhất định có chuyện vô cùng quan trọng.
Đây cũng là nguyên nhân ông ta nhận điện thoại.
“Bí thư Hoàng, thật xin lỗi, muộn như vậy rồi còn quấy rầy ông nghi ngơi”.
Đầu tiên là Tê Vạn Quân xin lồi, sau đó mới nói: “Tôi có một chuyện vô cùng quan trọng và cấp bách muốn báo cáo cho ông”.
“Ông nói đi”.
‘Bí thư Hoàng, là như này…’
Tê Vạn Quân điềm tĩnh nói về vụ án “10.1 “, và báo cáo cả quyết định của cục công an thành phố.
“Cục trưởng Tê, ông đang làm liều đấy!”
Phía bên kia điện thoại, sau khi Hoàng Kiến Dân nghe Tê Vạn Quân báo cáo, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tức giận quát: “Đen Tô Viên bắt người? Não của ông có vấn đề hả?”
“Bí thư Hoàng, theo kế hoạch của chúng tôi, đầu tiên là thương lượng, tốt nhất để nhà họ Tô trực tiếp giao hung thủ cho chúng tôi…”, trong lòng Tê Vạn Quân kinh hãi, cẩn thận giải thích.
“Giang Khai Huy đã gọi điện cho ông, vậy thì ông bảo Giang Khai Huy tự đi thương lượng với nhà họ Tô đi! Tôi cảnh cáo ông, nếu chưa được sự cho phép của ủy ban thành phố, ông tự ý phái người đến Tô Viên bắt người, thì cục công an thành phố các ông và Tê Vạn Quân ông tự gánh chịu mọi hậu quả!”
Hoàng Kiến Dân nghiêm khắc nói: “Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở ông, tuy hung thủ mà ông nói chỉ là một tên bảo vệ, nhưng quan hệ giữa cậu ta và con gái của Tỏ Văn không bình thường, hơn nữa em gái của cậu ta đã được ông Tô nhận làm học trò cuối cùng! Ông làm án theo pháp luật thì không vấn đề, nhưng tôi khuyên ông tốt nhất điều tra tất cá chán
tướng của sự việc, đừng phạm sai lầm!”
“Vâng, bí thư Hoàng!”
Te Vạn Quân lập tức đáp lại, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì ông ta hiểu, Hoàng Kiến Dân không hài lòng với việc Giang Khai Huy trực tiếp gọi điện tìm ông ta, cho rằng Giang Khai Huy lấy công báo thù riêng, thò tay quá dài, ngoài ra cũng không hài lòng với việc mình không báo cáo ngay lập tức!
Ngoài ra, ông ta đã vỗ ngực bảo đảm với Giang Khai Huy, cho dù đào ba tấc đất cũng phải bắt hung thủ về quy án, bây giờ Hoàng Kiến Dân bảo ông ta đi bảo Giang Khai Huy thương lượng với nhà họ Tô, đây là tự tát vào mặt mình, chắc chắn sẽ khiến Giang Khai Huy không vui.
Nhưng.