“Vạn Quân, bắt được người rồi?”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Giang Khai Huy đã vang lên.
“Lão thủ trường, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hung thủ ở Tô Viên, vẫn chưa tiến hành bắt giữ”, Tê Vạn Quân lúng túng nói.
“Vậy ông gọi điện cho tôi làm gì?”
Giang Khai Huy khẽ động trong lòng, đoán được mục đích gọi điện của Tê Vạn Quân, nhưng ông ta giả ngu, giọng điệu rất bất mãn.
“Tôi báo cáo tình hình với ông trước, ngoài ra muốn hỏi ý kiến của ông”.
Trong lòng Tê Vạn Quân rất bực, nhưng không dám nói thẳng ra, chỉ tung gạch nhử ngọc.
“Không cần hỏi ý kiến của tôi, ông chỉ cần nhớ làm án theo pháp luật là được!”, Giang Khai Huy nói xong, không đợi Tê Vạn Quân trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.
“Tôi làm án theo pháp luật thế nào?”
Nghe thấy lời của Giang Khai Huy, phát giác thấy Giang Khai Huy tắt điện thoại, Tê Vạn Quân bực mình phản bác, rất muốn đập vỡ điện thoại.
Sự việc đến hiện nay, ông ta biết rõ, việc này giống như củ khoai nóng bỏng tay, muốn ném đi nhưng không thể ném!
Ông ta không biết rằng việc này còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, nếu xử lý không tốt, sẽ khiến quan trường Nam Tô và vùng tam giác Trường Giang chấn động!
Sáng sớm, khi bầu trời xa xa hiện lên vệt trẳng bạc, một cảnh sát vũ trang mặc đồng phục đi đến cổng Tô Viên chuấn bị tiến hành giao ban với cảnh sát vũ trang đang trực.
“Chiếc xe cảnh sát đó bắt đầu xuất hiện ở bãi đỗ xe từ lúc mười hai giờ, có bốn cảnh sát bên trong, tôi cảm thấy có chút không đúng”.
Cảnh sát vũ trang trực đêm nhìn thấy chiến hữu đến, không lập tức bàn giao công việc, mà trầm giọng nói: “Anh xem chốc nữa chúng ta cùng đi báo cáo với thủ trưởng việc này, hay là làm thế nào?”
“Hỏi rõ trước đã rồi báo cáo”.
Cảnh sát vũ trang đến giao ban lớn tuổi hơn, trải nghiệm phong phú hơn, lập tức đưa ra quyết
định.
Sau đó hai cảnh sát vũ trang cầm súng đi về phía bãi đỗ xe.
ở bãi đỗ xe, bốn cảnh sát ngồi trong xe cảnh sát, hai người trong đó ngồi ngủ ở hàng ghế sau, hai người còn lại không hề động đậy nhìn chằm chằm cổng Tô Viên.
Bọn họ đều là cảnh sát hình sự của đội cảnh sát hình sự thành phố, tối qua nhận được lệnh, canh gác ở công Tô Viên, giám sát hung thủ của vụ án gây thương tích cho người khác “10.1”
“Đội trưởng Trần, hai tên cảnh sát vũ trang đó đi về bẽn này, có lẽ là đến chỗ chúng ta!”
Cảnh sát hình sự ngồi trên ghế lái nhìn thấy hai cảnh sát vũ trang đi đến, lập tức nói với Trần Hổ ngồi trên ghế lái phụ.
Trần HỔ là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, tối qua đích thân dần đội tiến hành điều tra vụ án gây thương tích cho người khác “10.1 “, và đích thân phụ trách giám sát.
ửm?
Trần Hổ nghe vậy, lập tức dồn ánh mắt sang hai cảnh sát vũ trang đi đến, sau đó suy nghĩ, chủ động
xuống xe thương lượng.
“Xin chào, đồng chí cảnh sát, xin hỏi các anh làm gì ở đây?”
Rất nhanh, cảnh sát vũ trang giao ban đưa chiến hữu đến bãi đổ xe, đầu tiên là giơ tay chào Trần Hố, sau đó lên tiếng hỏi.
“Xin chào”.