Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

“Đồng chí cảnh sát vũ trang, qua điều tra xác nhận của chúng tôi, hung thủ của vụ án gây thương tích cho người khác “10.1” đúng là ớ trong Tô Viên. Anh ta tên là Tân Tranh, là một bảo vệ của trường đại học Đông Hải, đồng thời cũng là bạn của Tô
Diệu Y; cháu gái của ông Tô”, Trần Hố nói.
“Vậy à, chúng tôi đi xác thực, sau đó xin chỉ thị của thủ trưởng”, cảnh sát giao ban suy nghĩ nói.
“Được”.
Trần Hổ gật đầu, lần lượt bắt tay với hai cảnh sát vũ trang.
Hai cảnh sát vũ trang không nói gì thêm, quay người đi về cổng Tô Viên, cảnh sát vũ trang trực đêm tiếp tục đứng gác, cảnh sát vũ trang giao ban lập tức đi vào Tô Viên, dự định báo cáo với Trần Hữu Thành.
Tô Nho Lâm đã lui xuống từ cương vị lãnh đạo, theo quy định chỉ được phân một thư ký đời sống.
Vì vậy, Trần Hữu Thành là thư ký đời sống của Tô Nho Lâm, tương đương với đại quản gia của Tô Viên, phụ trách quản lý mọi việc ở Tô Viên, bao gồm công tác bảo an.
Như thường ngày, Tô Nho Lâm ngủ dậy từ khi sắc trời tờ mờ sáng, tập thế dục buối sáng như thường lệ.
Khác với thường ngày là người đi theo bên cạnh ông ta là Tân Tranh, còn Trần Hữu Thành ở chỗ cách phía sau hai người mười mét.
Khoảnh cách này vừa đủ, vừa không ảnh hưởng đến Tô Nho Lâm và Tân Tranh trò chuyện, lại không biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Tô Nho Lâm, một khi Tô Nho Lâm có chỉ thị gì, chí cần dừng bước chân vẫy tay, ông ta sẽ lập tức đi đến.
‘Thái tử nhà họ Tân có thể khiến ông Tô coi trọng, yêu thích như vậy, e rằng ngoại trừ hào quang của nhà họ Tân thì còn có nguyên nhân khác”.
Trần Hữu Thành đi trên con đường lát đá hoa, thấy Tô Nho Lâm và Tân Tranh trò chuyên vui vẻ, trong lòng ông ta bèn đưa ra suy đoán như vậy.
Là thư ký của Tô Nho Lâm, ông ta biết rất rõ, Tô Nho Lâm không những từng chen vào trung tâm quyền lực Hoa Hạ, hơn nữa còn là Thái Sơn Bắc Đấu của lĩnh vực kinh tê’ Hoa Hạ, có cốt cách đặc biệt của văn nhân học giả.
Một người như vậy chắc chắn sẽ không vì quyền thế mà gạt bỏ cốt cách của mình, đi lấy lòng người khác.
Huống hồ, Tân Tranh chỉ là con cháu của nhà họ Tân?
ừm?
Đúng lúc Trần Hữu Thành thầm tự suy đoán, ông ta nhìn thấy một cảnh sát vũ trang đi đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vầy tay hai cái liên tục, ra ý cho tên cảnh sát vũ trang đó đừng làm phiền Tô Nho Lâm và Tân Tranh, đồng thời có chuyện thì đến báo cáo VỚI mình.
Cảnh sát vũ trang giao ban thấy Trần Hữu Thành vẫy tay, bèn gật đầu, sau đó bước nhanh đến, giơ tay hành lê chào, nén thấp giọng nói: “Thủ trưởng, có một chiếc xe cảnh sát đỗ ở bãi đỏ xe ngoài cổng, bên trong bốn cảnh sát hình sự của đội cảnh sát hình sự thành phố”.
“Cánh sát hình sự chạy đến Tô Viên làm gì?”,
Trần Hữu Thành hỏi.
“Chúng tôi ra hỏi bọn họ, được biết bọn họ nhận được lệnh của cấp trên, đến đây theo dõi một hung thủ tên là Tân Tranh…”, cảnh sát vũ trang giao ban báo cáo nói.
“Cậu… cậu nói gì?”
Trần Hữu Thành trực tiếp cắt ngang lời của cảnh sát vũ trang: “Cậu nói bọn họ đang theo dõi Tân Tranh, Tân Tranh là hung thủ?”
“Đúng thế, thủ trưởng, bọn họ nói như vậy”, cảnh sát vũ trang giao ban nói.
“Đây chẳng phải là càn quấy sao?”
Trần Hữu Thành tức giận mắng một câu, vốn không tin Tân Tranh liên quan đến vụ án hình sự, sau đó ông ta bình tĩnh lại rồi hỏi: “Bọn họ có nói cậu Tân Tranh liên quan đến vụ án nào không?”
“Bọn họ chỉ nói là vụ án gây thương thích cho người khác 10.1”, cảnh sát vũ trang giao ban lên tiếng nói, vẻ mặt bất an, anh ta ý thức được mình chưa làm tròn chức trách, không hỏi rõ chi tiết.
Lần này Trần Hữu Thành không nói gì, mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho Tê Vạn Quân.

Nhấn Mở Bình Luận