“Tôi nghe cảnh vệ nói, ông sắp xếp người phụ trách theo dõi cậu Tân ở cổng Tô Viên, còn nóỉ cậu Tân là hung thủ của vụ án gây thương tích cho người khác 10.1, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Trần Hữu Thành nói thẳng, giọng rất không vui.
Theo ông ta thấy, Tê Vạn Quân không nói trước với ỏng ta mà đã sắp xếp như vậy, nếu sự việc truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Viên và Tỏ Nho Lâm, cũng là ông ta làm việc thất trách!
“Xin lỗi, thư ký Trần, vì tối qua đã quá muộn, nên tôi không gọi điện nói chuyên với ông”.
Thấy Trần Hữu Thành khởi binh hỏi tội, Tê Vạn Quân thầm than khổ trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng cung kính: “Sự việc là thế này…”
“Cậu Tân đã đánh gãy chân của con trai Giang Khai Huy trước mặt nhiều người?”, nghe được lời kế của Tê Vận Quân, Trần Hữu Thành có chút kinh ngạc.
“Đúng thế, thư ký Trần, chuyện này tuyệt đối chính xác, ở hiện trường còn có camera”, Tê Vạn Quân nói.
“Biết lý do cụ thể không?”
Trần Hữu Thành hỏi, tuy ông ta quen biết, tiếp xúc với Tân Tranh chưa đến hai mươi tư tiếng, nhưng thông qua các biểu hỉện cử chỉ, có thể nhìn ra Tân Tranh là một người vô cùng khiêm tốn, tuyệt đối sẽ không làm những việc như ỷ thế ức hiếp người, càng không thể bổng dưng đánh gãy chân của Giang Đào một cách khó hiếu, chắc chắn là có ẩn tình.
“Theo như thông tin mà người của tôi điều tra được, đám người Giang Đào và bạn của hung thủ Tân Tranh xảy ra cãi vã tranh chấp, Tân Tranh chạy đến trực tiếp ra tay đánh người. Đúng rồi, tối qua Diệu Y cũng có mặt ở hiện trường”, Tê Vạn Quân trả lời
“Cục trưởng Tê, bây giờ tôi đi tìm Diệu Y tìm hiểu tình hình”.
Trần Hữu Thành trảm ngám, nói: “Ngoài ra, tòi
phải nhắc nhở ông, Tô Viên không phải là một nơi bình thường, tôi kiến nghị ông tốt nhất là rút người của ông về, tránh gây ra phiền phức không cần thiết!”
“Thư ký Trần, ‘ây, tôi cũng có nỗi khổ khó nói”,
Tê Vạn Quân bực bội thở dài.
Vì vừa không muốn đắc tội với nhà họ Tô, vừa không muốn đắc tội với Giang Khai Huy, đến bây giờ ông ta chưa phái người tiến hành bắt giữ Tân Tranh, mà sử dụng bí quyết “trì hoãn”, chỉ phái người theo dõi Tân Tranh.
Như vậy, nếu phía Giang Khai Huy truy hỏi, ông ta có thế lấy lý do Tân Tranh ở Tô Viên đế tiếp tục trì hoãn, đồng thời cũng có thể giảm ảnh hướng đến nhà họ Tô đến mức thấp nhất.
Bây glờTrần Hữu Thành bảo ông ra rút đi nhân viên theo dõi, khiến ông ta vô cùng khó xử – ông ta sẽ không thế ăn nói VỚI Giang Khai Huy!
“Tôi chỉ nhắc nhở, cụ thể làm thế nào thì cục trưởng Tê quyết là được”, Trần Hữu Thành rất không vui.
“Thư ký Trần, xin hỏi một câu không nên hỏi, rốt cuộc Tân Tranh đó là ai?”, Tê Vạn Quân do dự một lúc rồi hỏi, qua cách gọi của Trần Hữu Thành với Tân Tranh, ông ta ngầm cảm thấy chắc chắn Tân
Tranh không đơn giản chỉ là bảo vệ trường đại học.
“Khách của nhà họ Tô. Được rồi, cục trưởng Tê, cứ thế trước nhé, chốc nữa liên lạc sau”, Trần Hữu Thành biết rõ trong lòng, cố ý giả bộ khiến ông ta mơ hồ, sau đó không đợi Tê Vạn Quân trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.
“Haỉz… đúng là chuột trong ống thối, bị hai đầu chèn ép!”
Tê Vạn Quân bực bội oán trách, sau đó châm một điếu thuốc, dường như muốn dùng nicotine đế gây tê bản thân.
Nhưng.
Liền sau đó, đúng lúc Tê Vạn Quân hút một hơi, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nghe thấy tiếng chuống điện thoại, lòng dạ Tê Vạn Quân rối bời, hận không thể trực tiếp tắt máy, nhưng ông ta vẫn dập điếu thuốc, cầm điện thoại lên.
ừm?