Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

“Cục trướng Tê, nếu hung thủ ở trong Tô Viên cả đời, có phải người của ông cũng chỉ theo dõi cả đời, không tiến hành bắt giữ không?”, Giang Khai Huy thay đổi cách gọi với Tê Vạn Quân, nghiêm giọng hỏi, lời nói tràn đầy bất mãn.
“Xỉn lỗi, lão thủ trưởng, tôi cũng muốn thực thi bắt giữ, nhưng tôi đã báo cáo chuyện này với cấp trên, cấp trên nói không có chỉ thị, nghiêm cấm bắt giữ”, Tê Vạn Quân muốn khóc mà không ra nước mắt, cuối cùng liều lĩnh nói ra chỗ khó của mình.
“Ông đang nói đến Hoàng Kiến Dân?”, Giang Khai Huy khẽ động trong lòng.
Tê Vạn Quân không dám nói rõ, chỉ có thể âm thầm thừa nhận.
“Cũng phải, dù sao cục trưởng Tê cũng không phải do tôi quản lý!”, Giang Khai Huy tự chế nhạo nói, nhưng trong giọng điệu thế hiện rõ ràng sự bất mãn.
“Xin lổi, lão thủ trường, tôi cũng là có lòng mà không có sức. Hay là thế này, ông thương lượng với phía Tô Viên, tốt nhất bảo bọn họ giao hung thủ cho người của tôi, như vậy, đều tốt cho mọi người, còn
việc sau đó ông không cần quan tâm nữa, tôi bảo đảm làm tốt!”, Tê Vạn Quân cắn răng nói.
“Hừ, cục trương Tê à cục trưởng Tê, ông thật biết kiến nghị đấy. E rằng đây là ý của Hoàng Kiến Dân phải không?”, Giang Khai Huy tức đến bật cười, lạnh giọng nói: ‘Tôi đúng là bị chim mố mù mắt, nhìn nhầm ông!”
“Xin lỗi, lão thủ trường”.
Tê Vạn Quân chỉ xin lỗi, không nhắc đến chuyện bắt giữ, quyết tâm phải đắc tội với Giang Khai Huy.
Thứ nhất, quan huyện không bằng quản lý hiện tại, hơn nữa luận cấp bậc và địa vị, Hoàng Kiến Dân cao hơn Giang Khai Huy một cái đầu.
Mặt khác, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng Tô Nho Lâm đã lui về, nhưng hiện tại, Giang Khai Huy không thế sánh bằng nhà họ Tô.
Với tình hình như vậy, trừ phi đầu ông ta bị lừa đá, mới đi lấy lòng Giang Khai Huy, đồng thời đằc tội với Hoàng Kiến Dân và nhà họ Tô!
Huống hồ, còn có một Tân Tranh lai lịch không rõ ràng?
Giống như Tãn Tranh, Tô Diệu Y cũng có thói quen tốt ngủ dậy đúng giờ, bất luận cô ta ngủ muộn thế nào, hàng ngày đều thức dậy đúng sáu rưỡi sáng, hơn nữa còn không cần chuông báo thức.
Sau khi Tô Diệu Y ngủ dậy, vệ sinh cá nhân, không trang điếm, cầm bản vẽ đến tiếu viện, chuẩn bị vẽ Tô Viên dưới ánh ban mai.
Nhưng.
Đúng lúc Tô Diệu Y đang bồi đắp cảm xúc và chuấn bị cầm bút, Trần Hữu Thành bước nhanh đến tiếu viện.
“Chú Trần”.
Tô Diệu Y đặt bút vẽ xuống, đứng lên mỉm cười chào hỏi.
“Diệu Y, sớm như vậy đã vẽ tranh à?”, Trần Hữu Thành cười, và chưa nói thẳng vào chuyện chính.
“Chú Trần, chú tìm cháu có chuyện phải không?”, trong lòng Tô Diệu Y thầm đoán được điều
gì-
“ừm, phiền cháu một lúc, không đế bụng chứ?”, Trần Hữu Thành gật đầu.
‘Chú Trần khách sáo rồi, chú có chuyện gi thì
nói đi”.

Nhấn Mở Bình Luận