Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

Trần Hữu Thành không khách sáo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, sau đó lại đặc biệt nhắc nhở: “Chuyện này rất quan trọng, cháu cố gắng kể lại quá trình sự việc thật khách quan từ góc độ người ngoài nhé”.
“Chú Trần, sự việc là thế này…”
Trước đó Tô Diệu Y đã dự cảm được Trần Hữu Thành đến vì việc này, lúc này thấy đã nghiệm chứng suy đoán của mình, lập tức thở dài, sau đó kế lại đầu đuôi quá trình sự việc cho Trần Hữu Thành một cách rõ ràng chi tiết, kể cả những chuyện như Trương Hân Như bị bắt cóc, Tân Tranh đỉ cứu, Giang Đào khống chế tự do của Trần Tĩnh, muốn cho người cưỡng bức Trần Tĩnh, sau khi Tân Tranh quay lại đã ra tay đánh một trận.
“Ách..:
Nghe lời kể của Tô Diệu Y, mặc dù Trần Hữu Thành là thư ký đời sống của Tô Nho Lâm, từng gặp rất nhiều nhân vật lớn, có trải nghiệm mà người bình thường không thể tưởng tượng, ông ta cũng phải kinh hãi.
Đặc biệt là khi ông ta nghe thấy Tân Tranh tay không đi cứu Trương Hân Như, cuối cùng giết chết Dương Sách và thuộc hạ của ông ta, cứu được Trương Hân Như mà không hề tổn hại gì, ông ta kinh hãi đến mức suýt thì cẳn vào đầu lưỡi!
‘Tân Tranh làm nghề gì?”
Trần Hữu Thành không kìm được bèn hỏi, tuy ông ta là thư ký của Tô Nho Lâm, nhưng không biết Tân Tranh từng tòng quân.
“Hình như anh ấy ở trong quân đội tám năm, cụ thế làm gì, cháu cũng không rõ lắm”, Tô Diệu Y lắc đầu, lúc đó khi cô ta nghe được mọi chuyện, cơn chấn hãi trong lòng chỉ nhiều chứ không ít hơn so với Trần Hữu Thành.
“Có lẽ cậu ta phục dịch trong quân đội đặc chủng, nếu không sẽ không làm được tất cả việc này”.
Trần Hữu Thành suy đoán như vậy, sau đó nói với Tô Diệu Y: “Diệu Y, chuyện này hơi phức tạp, tạm thời cháu đừng nói với Tân Tranh, chú đi xin chỉ thị
của thủ trưởng, xem phải xử lý thế nào”.
“ừm”.
Tô Diệu Y gật đầu, cô biết rất rõ, nếu xử lý chuyện này không tốt, không những liên quan đến nhà Giang mà nhà họ Tô cũng không thế tránh khỏi, thậm chí còn chấn động cả vùng tam giác Trường Giang.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, Trần Hữu Thành lập tức đến dinh thự cổ của Tô Nho Lâm.
Tô Nho Lảm và Tân Tranh kết thúc đi bộ buốỉ sáng, rửa mặt chuẩn bị ăn sáng.
“Tiểu Trần à, chú cũng lại đây cùng ăn đi”.
Nhìn qua tâm trạng Tô Nho Lâm rất tốt, thấy Trần Hữu Thành còn cười cười vẫy tay.
“Thủ trưởng…”.
Trần Hữu Thành vội vàng bước vào, cố tình kéo dài giọng điệu, cũng không nói câu tiếp theo.
“Có việc gì sao?”
Tô Nho Lâm thấy vậy, tâm như gương sáng liền nói.
“Vâng”.
Trần Hữu Thành gật đầu lại quay qua nhìn Tân Tranh.

“Ông Tô, mọi người cứ bàn bạc đi, lát cháu sẽ quay lại”, Tân Tranh thấy vậy, chủ động đứng lên, để hai người có không gian nói chuyện riêng.
“Tiểu Tranh, cháu cứ ngồi đó”, Tô Nho Lâm khoát tay áo, sau đó nhìn Trần Hữu Thành nói: “Hữu Thành, Tiểu Tranh không phải người ngoài, có chuyện gì chú cứ nói”.
“Thủ trưởng, việc này tôi nghĩ vẫn nên báo cáo với một mình ông sẽ tốt hơn”.

Nhấn Mở Bình Luận