Tân Tranh nghe thấy vậy, cười cười tìm một cái cớ, không đợi Tô Nho Lâm mở miệng anh đã trực tiếp rời đi, cho Tô Nho Lâm một đường lui cũng không khiến Trần Hữu Thành phải khó xử.
Tuy là vậy nhưng Tô Nho Lâm vằn có chút xấu hổ, đồng thời cũng hiếu được chuyện Trần Hữu Thành muốn báo cho mình chắc hẳn rất quan trọng, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không làm ngược với ý mình.
“Có chuyện gì không thể nói trước mặt Tiểu Tranh vậy?”, Tỏ Nho Lâm có chút nghỉ hoặc hỏi.
“Thủ trưởng, Tân Tranh đánh gãy chân Giang Đào rồi”, Trần Hữu Thành nghĩ nghĩ, trước hết nói vào trọng tâm, cũng là đế gián tiếp giải thích vì sao mình không muốn nói trước mặt Tân Tranh.
“Hửm?”
Bên tai vang lên lời Trần Hữu Thành, đồng tử Tô Nho Lâm đột nhiên mớ lớn, trong mắt hiện lẻn một tia kinh ngạc: “Sao lại có chuyện đó?”
‘Thủ trưởng, là như này…”.
Trần Hữu Thành trầm ngâm một chút, sau đó cẩn thận sửa đổi, giảm tải một số chuyện mà mình nghe được từ chỗ Tô Diệu Y rồi mới nói cho Tô Nho Lâm nghe.
“Nhà họ Giang đúng thật muốn chui đầu vào rọ mà!”
Sau khỉ nghe Trần Hữu Thành báo cáo xong biết được Giang Đào mượn tay Dương Sách – thế lực ngầm ớ Nam Tô đế hại Tân Tranh, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Bởi trước đó Tân Tranh đã chuyển lời chúc thọ của bố mẹ và ông cụ Tân đến ông ta, đế Tô Nho Lâm hiểu rằng, Tân Tranh đại diện cho nhà họ Tân đến đây!
Theo ông ta thấy, nếu tối qua Tân Tranh chết thì không chỉ riêng nhà họ Giang và Dương Sách phải hứng chịu cơn thịnh nộ nhà họ Tân mà ngay cả nhà họ Tô cũng không tránh khỏi liên lụy.
Dù sao sự tình xảy ra sau yến tiệc chúc thọ của ông ta, hơn nữa Giang Khai Huy còn là một trong những học trò ông ta ưu ái nhất.
“Đúng vậy, thủ trường, nếu tối qua Tân Tranh có chuyện gì thì nhà họ Giang sống cũng không yên”.
Trần Hữu Thành gật đầu phụ họa, sau đó nói: “Sau khi sự việc xảy ra, Giang Đào đã được đưa đến bệnh viện thành phố. Được các chuyên gia kiểm tra, xác định cậu ta sẽ phải ngồi xe lăn cả đời, Giang Khai Huy biết chuyện đã rất tức giận, còn đích thân gọi điện cho Tê Vạn Quân, yêu cầu Tê Vạn Quân bắt được hung thủ, đưa ra trước công lý và trừng phạt nghiêm khắc!”
“Giang Khai Huy cảm thấy mình leo đủ cao rồi hay là chán sống vậy?”
Tô Nho Lâm nghe vậy, tức giận không thốt lên lời, theo ông ta thấy, bất luận là theo góc độ pháp luật hay theo góc độ đạo lý mà nói thì Tân Tranh đều không làm gì sai.
Dưới tình huống này mà Giang Khai Huy còn nhất quyết muốn tìm Tân Tranh tính số thì đúng thật đang đùa với lửa!
Huống chi thân là thầy giáo của Giang Khai Huy, ông ta ít nhiều có nghe về mối quan hệ không rõ ràng của Giang Khai Huy và Dương Sách, có trời mới biết sau lưng họ còn có giao dịch giơ bẩn gì.
“Thủ trưởng, ông thấy chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”, Trần Hữu Thành đợi chỉ thị hỏi lại.
“Đợi ăn xong bữa sáng tôi sẽ gọi điện thoại cho
Giang Khai Huy”, Tô Nho Lâm hơi trầm ngâm rồi đưa ra quyết định.
Cùng lúc đó.
Trong bệnh viện Tô Thành, ở một gian phòng cao cấp, Giang Đào như người mất hồn, ngơ ngác nhìn lẻn trần nhà.
Hết thảy những điều này là bởi bác sĩ đã thông báo cho anh ta biết nửa đời còn lại sẽ phải ngồi xe lăn hoặc lẳp chân giả, hơn nữa 8 giờ tối nay anh ta sẽ được đưa đến phòng phẫu thuật đế cắt bỏ chân.
Một người phụ nữ ăn mặc xa hoa, nắm chặt tay Giang Đào, nước mắt trào ra, gương mặt được trang điếm kỹ càng.
Bà ta là mẹ của Giang Đào tên Diêu Cầm, giữ chức vụ phó phòng trong một cơ sờ thực quyền ờ Nam Tô.
Tối qua sau khỉ nhận được điện thoại của Giang Khai Huy liền vội vàng chạy đến đây.
“Bố, còn không muốn cắt, con không muốn…”.