Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Giang Khai Huy mở miệng chào trước, ông ta nghĩ sẽ giống mọi ngày, người bắt máy sẽ là Trần Hữu Thành.
Đây cũng là thói quen của những nhà lãnh đạo.
Có điều-
Không đợi ông ta nói câu tiếp theo đã bị một giọng nói cắt ngang.
‘Tôi vốn còn định gọi điện cho cậu, không ngờ cậu lại gọi cho tôi trước”.
Tô Nho Lâm ít khi tự bẳt máy trước nay lại nói: “Cậu gọi cho tôi hẳn là muốn nói đến chuyện con trai cậu bị đánh gãy chân phải không?”
“Thưa thầy, đúng vậy”.
Giang Khai Huy không giấu diếm đồng thời trong lòng thầm đoán mục đích mà Tô Nho Lâm gọi điện thoại cho mình.
“Trước khi nói chuyện, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu chắc chắn đã hiểu hết ngọn nguồn vấn đề chưa? Hoặc là nói, cậu đã biết lí do vì sao con trai mình bị đánh chưa?”, Tô Nho Lâm trầm giọng hòi.
“Thưa thầy, Tiểu Đào có xảy ra mâu thuẫn cãi cọ với học trò mới nhận của thầy, sau đó anh trai của cô bé đó đến không nói hai lời liền trực tiếp đánh gãy chân con em”, Giang Khai Huy nói hết tình hình mà mình biết ra.
“Khai Huy, nghe cậu nói như vậy tôi tin cậu chưa biết rõ ngọn nguồn vấn đề, hoặc là nói đứa con trai của cậu chỉ mới nói một nửa sự tình thôi”.
ở đầu dây bên kia, Tô Nho Lâm vừa ăn sáng cùng Tân Tranh xong trở lại thư phòng, thở dài nói: “Như này đi, trước tiên cậu cứ hỏi con trai mình trước, chờ đến khi hiếu hết mọi chuyện thì gọi lại cho tôi”.
“Thầy…”.
Giang Khai Huy muốn nói gì đó, kết quà Tô Nho Lâm đã cúp máy.
“Tô Nho Lâm nói thế nào?”
Mắt thấy Giang Khai Huy đã chấm dứt cuộc trò chuyện, Diêu cầm vội vàng hỏi lại.
“Tiểu Đào con nói thật cho bố biết, họ Tân đó vì sao lại ra tay với con? Chỉ vì con cùng người tên Trần Tĩnh xảy ra xung đột cãi vã thôi sao?”, Giang Khai Huy không để ý đến Diêu Cầm, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Giang Đào.
Với hiếu biết của ông ta về Tô Nho Lâm, nếu Tô Nho Lâm không nắm rõ tình hình thực tế thì tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Quả nhiên đối mặt với chất vấn của Giang Khai Huy, ánh mắt Giang Đào lóe lên, trên nét mặt hiện lên một tia kinh hoàng.
“Giang Khai Huy, giờ là lúc nào rồi ông còn hỏi cái này? Chẳng lẽ con trai ông còn lừa ông sao?”, Diêu Cầm bất mãn nói.
“Bà nói đúng, nó lừa tôi rồi”.
Không ai hiếu con bằng cha, nhìn thấy phản ứng của Giang Đào, Giang Khai Huy cơ hồ có thể khẳng định trong chuyện này nhất định có ẩn tình, đồng thời cũng âm thầm hối hận, hối hận mình sau khỉ nghe lời con trai, lại thấy thân phận của hung thủ quá thấp hèn chỉ biết phẫn nộ và trả thù, không hỏi Giang Đào cho rõ nguồn cơn sự tình.
“Chu Manh, con trai của Chu Chí Bình, phó giám đốc văn phòng ủy ban thành phố Đông Hải, do uống quá chén đã xảy ra cãi vã với Trần Tĩnh sau đó Trần Tĩnh ra tay với Chu Manh. Con thấy bất mãn mới ra mặt thay Chu Manh, bảo Trần Tĩnh phải xin lồi, kết quả tên khốn Tân Tranh kia trở lại, không nói một lời liền trực tiếp xuống tay với con”, Giang Đào nửa thật nửa giả nói.