Dù sao, với thân phận, địa vị ở Đông Hải thậm chí đến Vùng tam giác Trường Giang của Trương Bách Hùng, đừng nói là một cảnh sát nhỏ bé, cho dù nhân vật số một của phía cảnh sát nói câu đó, cũng rất khó làm được!
Ngoài ra, cậu ta là trung tâm của giới này, đương nhiên không thể để Hoàng Giai Vỹ bị sỉ nhục trước mắt mình, nếu không, sau này cậu ta còn lãnh đạo giới này thế nào?
“Anh nói cái gì?”
Vương Mộng Nam nghe xong, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Bác.
“Mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày như thế, nóng tính hơn chút cũng bình thường, nhưng chỉ vì bạn của tôi nói một câu, cô liền muồn cắt lưỡi của anh ta, cô quá nóng tính rồi đấy!”
Lương Bác trầm giọng nói, là một trong cậu chủ lớn của bờ biến Đông Hải, cậu ta thực sự không coi một cảnh sát nhỏ bé ra gì.
“Vậy anh nói lại câu của anh ta thử xem”.
Vương Mộng Nam lạnh lùng cười, càng thêm khí thế, cảm giác chỉ cần Lương Bác nói câu này, thì sẽ cắt lưỡi của Lương Bác ngay.
ừm?
Hình như nhìn ra Vương Mộng Nam không giống như đang nói đùa, Lương Bác cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Mộng Nạm, không trả lời.
“Cánh sát, đây chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, chúng tôi không có ý mạo phạm cô”.
Trong lúc cục diện đang căng thẳng, Vương Hổ lên tiếng: “Cô xem, bỏ qua đi! Nếu không, việc làm ăn của chúng tôi không thể làm tiếp được”.
Tuy ông ta cũng không cho rằng Vương Mộng Nam trước mặt thực sự dám lật đổ Trương Bách Hùng, nhưng ông ta cũng nhìn ra, Vương Mộng Nam không giống như đang nói đùa, vì để tình hình không bị mất kiểm soát, đành lên tiếng dàn xếp.
“Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không được nói bừa bãi, cẩn thận họa từ miệng ra!”
Vương Mộng Nam đảo nhìn đám người Vương Hổ và Lương Bác một lượt, lạnh lùng cảnh cáo.
Hiển nhiên, cô ta cũng biết, không thể vì một câu nói không vừa tai của đối phương thì ra tay đánh nhau, càng không thể không phân phải trái đúng sai mà ảnh hướng đến việc kinh doanh bình thường của quán bar Quốc Vương, tiếp tục gây chuyện cũng không có ý nghĩa gì-
“Bốp bốp!”
Nghe thấy lời của Vương Mộng Nam, Tân Tranh đặt chai rượu xuống, vỗ tay nói: “Cảnh sát Vương, cô không những là một cảnh sát tốt, thân thủ cũng không tồi”.
“Anh đang đắc ý vì chút thông minh vặt của anh hả? Đừng để tôi nẳm được đằng chuôi của anh!”
Vương Mộng Nam tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn Tân Tranh một cái, nhưng không đeo bám đôi co với Tân Tranh, mà trực tiếp quay người bỏ đi – trải qua trận ‘âm ĩ vừa nãy, cô ta cũng không có tâm trạng xem kịch với thái độ vui vẻ trên nồi đau của người khác nữa.
“Nhóc con, đứng lên đi theo chúng tôi!”
Vương Hổ đưa mẳt tiền Vương Mộng Nam đi ra khỏi quán bar xong mới thu lại ánh mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng âm trầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tân Tranh, cảm giác đó giống như một con rắn độc đang nhằm vào con mồi.
“Vừa nãy ông gọi Trương Hân Như là cô chủ, cho thấy ông là người của Trương Bách Hùng, nơi này cũng là sản nghiệp của Trương Bách Hùng”.
Tân Tranh lắc nhẹ chai bia, vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái: “Tôi kiến nghị trước khi ông làm một số việc, tốt nhất vẫn nên xin chi thị của ông chủ của ông -trên đời này không có thuốc hối hận đâu”.
ừm?
Vương Hổ nghe thấy lời của Tân Tranh liền rất ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ thoải mái nhẹ nhàng của Tân Tranh, ông ta chột dạ, ngầm cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Giám đốc Vương, phí lời với hắn làm gì, trực tiếp đưa đi, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm!”, Lương Bác mất kiên nhẫn nói.
“Cậu Lương, cậu đợi chút, tòi nhận cuộc điện thoại”.
Vương Hổ hơi do dự, cuối cùng vần quyết định làm rõ ngọn nguồn sự việc, liền giả bộ lấy điện thoại ra, nói mình phải nhận điện thoại.
ừm?
Lương Bác nghe vậy, giật lông mày, cậu ta biết Lương Hổ nói nhận điện thoại là nói dối, gọi điện thoại mới là thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!