Giang Đào có tật giật mình biết Giang Khai Huy hỏi vậy chắc chắn đẫ lộ ra dấu vết gì rồi, lúc này chỉ đơn giản nói qua: “Nếu bố đã không muốn báo thù thay con thì thôi đi! Cứ hỏi đi hỏi lại thì có tác dụng gì chứ?”
“Giang Khai Huy, Tiếu Đào nói đúng đó, nếu ông sợ hãi, sợ chuyện này ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông thì thôi đi, đừng hỏi nữa, chúng tôi cũng không cần ông ra mặt thay, về sau chuyện này không liên gì đến ông”, Diêu Cầm cũng giận dữ nói.
“Được rồi, bố tin con, hi vọng con không lừa bố”.
Giang Khai Huy liếc nhìn Giang Đào một cái, sau đó quay người đi về hướng cửa phòng khách của phòng bệnh.
Nhìn thấy bóng Giang Khai Huy rời đi, Giang Đào vì không ăn ngay nói thật nên trong lòng có chút bất an, muốn mở miệng nói thật với Giang Khai Huy nhưng lại nghĩ đến chính mình thảm hại như bây giờ, nỗi oán hận trong lòng nháy mắt bao phủ sự bất an.
Theo anh ta thấy, dù mình có nói dối thì đã sao?
Anh ta không tin nhà họ Tô sẽ vì một người ngoài như Tân Tranh mà phá vỡ mối quan hệ với
nhà họ Giang, thậm chí có vì Trần Tĩnh thì cũng không làm vậy.
Ngay khỉ trong lòng Giang Đào tràn đầy oán hận, Giang Khai Huy đã đi đến phòng khách lại gọi điện thoại cho Tô Nho Lâm.
“Hỏi rõ ràng chưa?”
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https:// đây/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}