“Bây giò tôi đến nhà họ Tô xin lỗi Tân Tranh!”
Giang Khai Huy không trả lời câu hỏi của Diêu Cầm. Ông ta quay người rời đi.
Người Diêu cầm hơi run lên, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi!
Giang Đào hoàn toàn ngu người!
Anh ta bị đánh gãy hai chân, nửa đời sau chí có thế ngồi xe lăn, vậy mà bố lại không bênh vực anh ta, đã thế còn định đi xin lổỉ tên bảo vệ đã đánh gãy chân anh ta.
Lúc này, Giang Đào cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn!
“Đợi… đợi đã, tôi đi cùng ông!
Thấy Giang Khai Huy xoay người rời đi, Diêu Cầm mới hoàn toàn lấy lại tỉnh táo từ trong cơn phẫn nộ cùng kinh hãi, gào lên từ phía sau.
“Mọi người đều đi rồi con phải làm sao?”
Giang Đào tức giận tới mức xém chút ngất xỉu, sau đó ấm ức gào lên: “Hắn đánh con tàn phế, các người còn muốn đi xin lỗi, nào có cái lý đó?”
“Nghiệt tử, mày còn có mặt mũi nói câu đó? Nếu không phải mày chỉ đạo người tới giết hắn ta, hơn nữa còn muốn cưỡng ép giam giữ cô gái tên Trần Tĩnh kia, hắn sẽ ra tay với mày sao?”
Khi những lời nói của Giang Đào vang lên bên tai, ngọn lửa giận cùa Giang Khai Huy lại một nữa bùng nổ mà dừng lại bước chân, xoay người căm tức gầm lên: “Mày nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống, vì hắn đã giết tất cá mọi người, bao gồm cả Dương Sách!”
“Cái… cái gì? Anh Dương chết rồi?”
Giang Đào nghe vậy, trong lòng liền nổi lên sóng to gió lớn: “Hắn… hắn rốt cuộc là ai?”
“Một lát nữa sẽ làm phẫu thuật, bà ở lại đây trông coi nó đi”, Giang Khai Huy không quan tâm tới
Giang Đào mà căn dặn Diêu cầm.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?“, Diêu cầm có chút lo lắng.
Sự việc đến bước đường này, bà ta không chỉ đoán được thân phận của Tân Tranh, mà còn biết được đầu đuôi mọi chuyện từ miệng Giang Khai Huy, trong lòng liền vô cùng lo âu.
Bởi vì bà ta biết rất rõ rằng nếu Tân Tranh không bằng lòng dàn xếp ổn thoả, vậy Giang Đào và toàn bộ nhà họ Giang sẽ không có quả tốt để ăn.
“Không biết”.
Giang Khai Huy thở dài, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.
“Mẹ, hắn là người của nhà họ Tân ở phía Bắc sao?”
Sau khi Giang Khai Huy rời đi, Giang Đào hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ, không nhịn được mà hỏỉ.
“Bố con không nói rõ, nhưng có thế chắc chắn hắn là người mà nhà họ Giang chúng ta không thể chọc vào!”
Diêu Cầm vốn muốn gật đầu, nhưng nhớ tới việc trước đó Giang Khai Huy không nói rõ thân
phận của Tân Tranh, ý thức được trong đó còn có ẩn tình, bèn đưa ra một đáp án mập mờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!